Mở Đầu Gia Bảo ngồi đan hai bàn tay vào nhau, dáng buồn rầu, cô lắng nghe luật sư Hoàng thuyết phục: - Chú thấy chỉ có cách đó là ổn thỏa nhất cho cháu hiện giờ thôi. Nơi ấy đang cần người, cháu lại cần việc làm và một chốn nương thân. Thấy cô im lặng, đôi mày hơi nhíu lại khi nghe ông nói đến “chốn nương thân”, luật sư Hoàng nhỏ nhẹ: - Với tình trạng hiện nay, cháu chỉ có thể tìm được việc làm như vậy, chớ chú không thể nào giúp cháu vào một...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Lẩn Khuất Một Tên NgườiLẩn Khuất Một Tên Người Trần Thị Bảo Châu Lẩn Khuất Một Tên Người Tác giả: Trần Thị Bảo Châu Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 24-October-2012Trang 1/158 http://motsach.infoLẩn Khuất Một Tên Người Trần Thị Bảo Châu Mở Đầu -Gia Bảo ngồi đan hai bàn tay vào nhau, dáng buồn rầu, cô lắng nghe luật sư Hoàng thuyết phục:- Chú thấy chỉ có cách đó là ổn thỏa nhất cho cháu hiện giờ thôi. Nơi ấy đang cần người, cháulại cần việc làm và một chốn nương thân.Thấy cô im lặng, đôi mày hơi nhíu lại khi nghe ông nói đến “chốn nương thân”, luật sư Hoàngnhỏ nhẹ:- Với tình trạng hiện nay, cháu chỉ có thể tìm được việc làm như vậy, chớ chú không thể nàogiúp cháu vào một xí nghiệp, công ty hay một cơ quan nhà nước nào cả. Cháu nên suy nghĩ kỹlại đi Gia Bảo.Ngước lên nhìn ông Hoàng bằng đôi mắt đen sâu, long lanh, ươn ướt như sắp khóc, Gia Bảohỏi:- Bao giờ cháu bắt đầu làm việc ở đó?- Khi nào cháu chuẩn bị mọi thứ cho mình xong.Hơi trề đôi môi ra một cách cay đắng, Gia Bảo nói:- Vậy thì xem như cháu đã chuẩn bị xong tinh thần lẫn vật chất rồi đấy chú Hoàng.Ông Hoàng cười xòa:- Chuẩn bị xong rồi, sao chú nghe trong cách nói, cháu có vẽ như hờn dỗi chú vậy?Trầm tư một chút ông tiếp:- Chú rất tiếc đã không gặp cháu sớm hơn để giúp được cháu nhiều hơn.Gia Bảo thành thật:- Nhưng chú giúp cháu đúng lúc, với cháu bấy nhiêu đã là quá nhiều rồi chú Hoàng ạ! Vậy baogiờ cháu bắt đầu làm việc?Nghe Gia Bảo nhắc lại câu hỏi củ, ông Hoàng ngần ngừ:- Ngày mốt được chứ?- Dạ được! Nhưng chú phải hứa với cháu một điều.Ngạc nhiên ông Hoàng hỏi:- Điều gì hả Gia Bảo?- Chú đừng tiết lộ với nơi cháu làm việc về gia đình, về hoàn cảnh, về con người của cháu.Ông Hoàng gật đầu, đáp:Trang 2/158 http://motsach.infoLẩn Khuất Một Tên Người Trần Thị Bảo Châu- Chú hiểu! Cháu cứ yên tâm. Bây giờ chú bận công chuyện. Sáng mốt đúng bảy giờ, chú sẽ đưacháu đến chỗ bà Đông Hân.Tiễn ông Hoàng ra cổng xong, Gia Bảo trở vào, cô nhắm mắt lại, tựa người vào hàng lan canbằng đá của ngôi biệt thự và nghĩ đến những gì còn lại bên trong đó.Cô sẽ không bao giờ còn gặp lại và được trở lại nơi cô đã từng sống và lớn lên. Người cô run runvì xúc động khi nghĩ tới lúc ngôi biệt thự tuyệt đẹp này mãi mãi thuộc về kẻ khác.Lặng lẽ đi tắt qua bãi cỏ xanh mướt, Gia Bảo thầm thì:- Bắt đầu từ giờ phút này thì Trần Ngọc Gia Bảo đã là một người khác. Một người hoàn toànkhác xưa.Trang 3/158 http://motsach.infoLẩn Khuất Một Tên Người Trần Thị Bảo Châu Tập 1 -Bao giờ bà Đông Hân cũng nén những ý nghĩ khó chịu trong lòng mỗi khi nhìn thấy hay tiếpxúc với những cô gái trẻ và đẹp. Hôm nay cũng vậy, bà đã cố giữ vẽ bình thản khi nghe ông luậtsư Hoàng giới thiệu cô gái mà trước đây mấy hôm ông ta đã “dám” khen trước mặt bà là rất dịudàng, chịu khó, dễ thương và tuyệt đẹp. Hừ! Mà trông con bé xinh đẹp thật ấy chứ, nhưng cáinhìn của nó mới bướng bỉnh làm sao! Có thể nó không thật dễ thương như lời quảng cáo củaông luật sư đâu! Để rồi xem!Lim dim đôi mắt vẫn còn rất sắc, bà lên giọng:- Với vóc dáng, điệu bộ như vậy, tôi nghĩ cô có thể tìm được khối việc khác nhàn hạ hơn, vui thúhơn. Sao cô lại chịu làm với tôi, một mụ già cổ lỗ khó tính? Ngước mắt lên đối diện với bà ĐôngHân, Gia Bảo dịu dàng nhưng không tỏ vẽ quỳ lụy:- Thưa bà, đúng là cháu có thể tìm được những công việc khác hợp hơn, nhưng khi nghe chúHoàng nói về ngôi biệt thự của bà, bỗng dưng cháu cảm thấy muốn đến gặp bà và muốn ở gầnvới bà, biết đâu có cháu bà sẽ vui hơn .... Sa sầm mặt xuống, bà Đông Hân lầm bầm ngắt lời GiaBảo:- Té ra cô tội nghiệp thân già của tôi à?- Ồ! Thưa không phải vậy. Liếc nhìn ông Hoàng một cái, Gia Bảo thắng thắn nói tiếp:- Cháu chỉ nghĩ đơn giản là người già bao giờ cũng bao dung rộng lượng và yêu thương nhữngđứa bé côi cút, khốn cùng. Vì vậy cháu đã đến làm với bà. Nghe Gia Bảo ngọt ngào, đưa đẩy, bàĐông Hân ngồi im, phe phẩy chiếc quạt trầm nhỏ xíu trên tay, mãi lúc sau bà mới bảo:- Thôi được! Tôi nể lời ông luật sư nhận cô vào làm. Mà tôi nói trước nha! Tôi đã cho nghỉ bốn,năm con bé ngốc nghếch rồi đó! Hy vong lần này tôi gặp được kẻ thông minh hơn. Cố gắngnghe .....cho quen những lời phách lối của bà Đông Hân, Gia Bảo giấu sự khó chịu bằng cáchđảo mắt nhìn quanh. So với biệt thự của cô, ngôi biệt thự này có phần bề thế hơn và sang tr ...