Mỗi lần đối diện với một trở ngại trong cuộc sống, tôi lại nhớ đến cảm giác lần đầu tiên đứng ở cửa máy bay tít trên không trung, hoảng hốt nhìn xuống phía dưới. Hồi đó là năm 1976, và tôi đã quyết định rằng cuối cùng, đây chính là thời điểm để tôi “nhảy” vào một môn thể thao mới mà tôi đã nghĩ đến từ lâu: nhảy dù. Từ hồi nhỏ, tôi đã hay được xem những người nhày dù hạ cánh xuống bãi đáp, nhưng tôi chưa bao giờ được nhảy cả. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Lần nhảy dù đầu tiên của tôi Lần nhảy dù đầu tiên của tôiMỗi lần đối diện với một trở ngại trong cuộc sống, tôi lại nhớ đến cảm giác lần đầutiên đứng ở cửa máy bay tít trên không trung, hoảng hốt nhìn xuống phía dưới.Hồi đó là năm 1976, và tôi đã quyết định rằng cuối cùng, đây chính là thời điểm đểtôi “nhảy” vào một môn thể thao mới mà tôi đã nghĩ đến từ lâu: nhảy dù. Từ hồinhỏ, tôi đã hay được xem những người nhày dù hạ cánh xuống bãi đáp, nhưng tôichưa bao giờ được nhảy cả.Thế rồi, tôi đã hoàn thành tổng cộng 6 tiếng luyện tập và đã gom đủ can đảm cho“khoảnh khắc lớn”. Nhưng rồi tôi lại chẳng được cho phép nhảy vì hôm đó trờinhiều mây. Hai tuần sau, tôi phải học một khóa “nhắc lại”, trong đó, tôi phải tập…ngã và tiếp đất chừng 20-30 lần. Và rồi khoảnh khắc căng thẳng cũng đến, khi tôithực sự được lên máy bay dành riêng cho học viên nhảy dù. Tim tôi đập rất nhanh,dường như từng tế bào trong cơ thể tôi đều căng ra, đến mức tôi tự trách bản thânmình: tại làm sao mà mình lại làm việc này cơ chứ? Tại sao lại phải chọn làm mộtviệc đáng sợ thế cơ chứ?Dù đã thuộc nằm lòng những bước cơ bản, nhưng tôi gần như không thể tin vàomắt mình khi nhìn xuống đất. “Bãi đáp” trông nhỏ xíu, với những chiếc ô tô trôngnhư những con kiến và đường phố thì trông như những sợi ruy-băng ngoằn ngoèo.Lúc này, tôi mới hiểu rõ lời vị huấn luyện viên, rằng chỉ tập trung vào những việcmình phải làm trước mắt, đừng sao lãng, chính là cách “đóng” lại những nỗi sợ hãi.Tôi đã từng nghe nói đến những học viên nhảy dù lần đầu tiên bị đông cứng vì sợ,đến mức cuối cùng họ từ chối nhảy và chọn cách hạ cánh cùng… máy bay. Mặcdù, vào thời đó, những chiếc máy bay để tập nhảy dù toàn là máy bay trong tìnhtrạng rất tệ, nên ngồi trên máy bay mà chờ đáp xuống cũng chẳng phải lựa chọnhay ho gì.Khi tôi đang cố ôn lại trong đầu những biện pháp an toàn, thì thầy hướng dẫn chỉnhlại tư thế cho tôi, rồi kêu to:- Sẵn sàng? Nhảy!Chẳng kịp nghĩ thêm gì nữa, tôi lao ra ngoài máy bay và… rơi! Bằng một cáchthần kỳ nào đó, tôi nhớ rằng mình đã dang tay ra, hơi ngửa cổ ra sau, đếm 1.000,2.000, 3.000. Và rồi, thật mừng quá, tôi cảm thấy dù của mình bật ra. Aaah!Rất nhanh, tôi kiểm tra lại các nút bấm, các dây chằng, thử kéo “phanh”. Sau cảmgiác sợ hãi, bây giờ tôi tận hưởng cảm giác bình yên, thư thái, với hình ảnh nhữngngọn núi vô cùng đẹp đẽ. Lúc này, tôi lại ước mình giữ được cảm giác này mãimãi. Nhưng không bao lâu thì đã đến lúc chuẩn bị hạ cánh. Tôi tính toán chiều gió,giảm tốc độ để tiếp đất nhẹ nhàng. Những học viên khác cũng đã tụ tập ở bãi đáp,nhắc tôi chụm chân và đầu gối, áp sát khuỷu tay vào người, chuẩn bị đáp xuống.Cú tiếp đất của tôi rất êm và tôi chưa bao giờ cảm thấy tự hào hơn thế.Cuối cùng, huấn luyện viên của tôi khen ngợi, đưa ra vài lời khuyên, và nói tôi làmột “tài năng”. Tôi chưa bao giờ quên những lời động viên của thầy, và lập tứcbiết rằng đây sẽ không phải là lần nhảy dù duy nhất của tôi. Đúng vậy, tôi đã mêđắm môn thể thao này suốt hàng chục năm sau đó. Nó cũng là môn thể thao làmthay đổi cuộc đời tôi, bao gồm cả việc tôi quen và sau này kết hôn với một trongcác huấn luyện viên.Khi tôi nhìn lại thêm nhiều trải nghiệm không-thể-tin-nổi nữa trong “sự nghiệp”nhảy dù lâu dài của mình, tôi nhận ra rằng tôi có thể vượt qua bất kỳ nỗi sợ hãinào, cả trong những lĩnh vực khác nữa. Chỉ cần tôi bước qua được bước đầu tiênkhó khăn nhất, thì mọi chuyện sẽ trở nên nhịp nhàng và dễ hiểu, nhẹ nhàng như cútiếp đất lần đầu tiên của tôi vậy.Và vì vậy, về sau, cứ mỗi lần đối diện với một trở ngại trong cuộc sống, tôi lại nhớđến cảm giác lần đầu tiên đứng ở cửa máy bay tít trên không trung, hoảng hốt nhìnxuống phía dưới. Để rồi tôi biết rằng, cứ tập trung vào những việc mình phải làmtrước mắt, từng bước một, chính là cách đơn giản nhất để cuối cùng bỏ lại được nỗisợ hãi lại phía sau mình. ...