Danh mục

Lãng đãng miền Tây Bắc

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 273.22 KB      Lượt xem: 15      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 1,000 VND Tải xuống file đầy đủ (7 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tây Bắc bao la ẩn giấu một kho tàng văn hóa đồ sộ. Không ai có thể nói rằng mình đã hiểu hết về Tây Bắc – một nền văn hóa đa dạng, đặc sắc về văn hóa dân gian, canh tác, ẩm thực, ứng xử của những con người mà dường như “không biết thở dài”. Với tôi, Tây Bắc là như thế! Bức tranh thủy mặc Qua miền Tây Bắc, núi ngút ngàn trùng xa… Men theo quốc lộ 6 đến Hòa Bình, đi tiếp 60 cây số nữa là tới Mai Châu, vượt qua dốc Kun...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Lãng đãng miền Tây Bắc Lãng đãng miền Tây BắcTây Bắc bao la ẩn giấu một kho tàng văn hóa đồ sộ. Không ai có thể nói rằngmình đã hiểu hết về Tây Bắc – một nền văn hóa đa dạng, đặc sắc về văn hóadân gian, canh tác, ẩm thực, ứng xử của những con người mà dường như“không biết thở dài”. Với tôi, Tây Bắc là như thế!Bức tranh thủy mặcQua miền Tây Bắc, núi ngút ngàn trùng xa…Men theo quốc lộ 6 đến Hòa Bình, đi tiếp 60 cây số nữa là tới Mai Châu, vượt quadốc Kun dài 15km – dốc đầu tiên của cuộc hành trình, có lúc tưởng như đang đivào một biển mây.Thoạt tiên mình đã thốt lên sao giống đường đi Cao Bằng quá! Chợ trên đỉnh dốcKun. Chỉ bán rau cải Mèo, ngô nướng, gà bản, lợn cắp nách, phong lan rừng,măng rừng và mấy món đặc sản Hòa Bình.Chị bán măng bảo đoán xem đây là măng gì, măng vầu, măng nứa, măng tre,măng trúc, măng đắng hay măng ngọt. Đây là măng sặt, một loại măng non, nhỏ,cây nhỏ hơn cây nứa, thường dùng làm lạt buộc.Cũng chẳng vội vàng chúng tôi chọn nơi dừng chân. Mấy chị em chỉ mải thơ thẩnbên suối, điệu đà bên những guồng nước, tranh nhau chụp hình cùng cỏ cây hoa lá,đàn ông thì chuẩn bị một buổi party ngoài trời không thể chỉn chu, hoàn hảo vàlãng mạn hơn với nồi lẩu gà đồi mà chúng tôi đã ghé mua ngay chợ dốc Kun, giữatiết trời se lạnh và trong lành.Cầu treo miền TâyTừ xa xưa, người Thái vẫn có câu “không xòe không vui, không xòe cây lúakhông trổ bông, cây ngô không ra bắp…” để nói rằng, xòe là một bản sắc, mộthoạt động văn hóa truyền thống, và món ăn tinh thần không thể thiếu của họ khingày hội đến, khi mùa về, khi có khách…Thế nhưng, giờ đây, tới Mai Châu (Bản Lác hay Pom Coọng) muốn xem ng ườiThái múa xòe thật không dễ nếu như không bỏ tiền ra. Ở đây mọi thứ đã đượckhoanh trong khuôn khổ du lịch, nghĩa là mọi hoạt động đều là dịch vụ.Chập chùng núi theo vào giấc ngủ, rồi thói quen dậy muộn của người thủ đô chợtbị lãng quên vì một buổi sáng thật thanh bình, lâu lắm rồi mới được chạm vàothiên nhiên, chạm vào buổi sáng không ồn ào tiếng chuông báo thức, tiếng xe cộvà những vội vã của dòng người xuôi ngược như sợ ngày sẽ trôi nhanh.Ăn sáng là cơm lam, chấm với chút muối vừng, một chút thịt gà xé với hạt mắckhén (hạt tiêu rừng) nhai thật kỹ. Chao ôi! Ngọt đến tận cùng của lúa gạo, của trenứa, của lửa, của lạc, của muối, của gà và của rừng hoà quyện với nhau. Thế mớibiết cơm lam của người Thái ngon nổi tiếng, dân dã nhưng lại vô cùng tinh tế.Xe tiếp tục bon bon. Đường đang rộng rãi và đẹp, gặp ngay cầu treo trên đường đitừ Sơn La qua Điện Biên. Ở đây có 3 sơn nữ đang tắm nude dưới suối rất tự nhiên.Dừng lại đột ngột và một phó nháy trong đoàn mở ba lô thật nhanh để thay ốngkính. Ngẩn tò te một lát. Đẹp như những tiên nữ giáng trần.Trách chi đã từng nghe chuyện các cô gái Thái ngay từ khi còn nhỏ đã được cácbà, các mẹ dạy cho cách thắt khăn nơi thắt lưng gọi là “xài yêu” để có được thânhình tuyệt đẹp theo tiêu chí “eo kíu manh po”- nghĩa là thắt đáy lưng con tò vò,giống như thắt đáy lưng ong của các cô gái miền xuôi.Mái tóc của họ luôn được chăm chút gội bằng các loại lá thơm như hương nhu, sả,bồ kết và chải chuốt bằng nước vo gạo nếp, lại được tắm mình trong không khítrong lành của thiên nhiên bởi thế mà các cô gái Thái cao ráo, trắng hồng, mái tócđen dài mềm mại.Ruộng bậc thang miền Tây BắcTôi đưa vội máy điều chỉnh tiêu cự, kéo hình lại gần thì cô sơn nữ đã chuyển sangcông đoạn giặt đồ, cái bộ ống kính của anh bạn thể hiện sự bất lực của nó.Thôi đành tiếc nuối mà ngồi ngắm các cô hòa mình vào thiên nhiên đậm chấthoang sơ và huyền thoại như ngắm ánh bình minh trong sương sớm, ngắm hoa bankhoe sắc mùa xuân, hay thả hồn trong một tiếng chim hót lảnh lót đầu non.Chúng tôi chẳng khác nào được nồng say trong vũ điệu xòe, hay lâng lâng trongmen rượu cần ngọt lịm, một điệu khắp trữ tình để rồi tự lúc nào thấy mình trongtrẻo hơn, biết trân trọng và nâng niu những gì mà tạo hóa đã ban cho con người.Tiếp theo là một quãng đường đơn độc kéo dài với ánh trăng vời vợi treo lơ lửnggiữa tầng không và thiên nhiên tắm trong ánh lân linh, mơ màng đến nao lòng.Trăng tròn, to, vàng ngọt, óng ánh nép sau viền núi lam thẫm.Dường như không tả hết được bằng ngôn ngữ hay hình ảnh, chỉ biết chúng tôi đãngẩn ngơ, xao xuyến lắm vì trăng quá đẹp, và dịu dàng, thuần khiết. Tôi thầmnghĩ, hạnh phúc có khi đơn giản chỉ thế này thôi.Sa Pa mù sươngSáng khởi hành vượt cầu treo Hang Tôm (cầu treo lớn nhất Việt Nam) ở đầunguồn sông Đà, nối liền hai vách núi dựng đứng. Cầu này nối thị xã Mường Lay(Điện Biên) với huyện Sìn Hồ (Lai Châu) – nét chấm phá ngạo nghễ, tô điểm chophong cảnh hùng vĩ, hoang sơ của Tây Bắc.Nhìn từ góc khác, theo những cung đường ngổn ngang gió bụi Lai Châu, miênman bến bờ lau sậy, sông Đà dữ dội cũng có khi lặng lẽ ít nhất là lúc này. Nhữngthuyền độc mộc mỏng thuôn neo hờ trên bến.Xe chúng tôi chạy theo mũi tên chỉ hướng đi Sa Pa. Xe đến Cốc Lều để cùng nhauthưởng thức ...

Tài liệu được xem nhiều: