Bình không muốn nhìn thấy hình ảnh Nhạn lủi thủi ra về sau khi đưa tiễn mình. Cả hai đã đồng ý xem đêm đi chơi ở Đà Lạt là buổi chia tay. Nhưng rồi Nhạn vẫn âm thầm ra sân bay.Chị lao công vừa đẩy cái máy hút bụi trên sàn, vừa ái ngại nhìn Nhạn.- Khuya lắm rồi, về đi em!Phải, về đi thôi. Chuyến bay từ Việt Nam sang Seoul là chuyến bay cuối cùng trong ngày. Phi trường đã vắng người....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Lẵng hoa bất tửLẵng hoa bất tửBình không muốn nhìn thấy hình ảnh Nhạn lủi thủi ra về sau khiđưa tiễn mình. Cả hai đã đồng ý xem đêm đi chơi ở Đà Lạt là buổichia tay. Nhưng rồi Nhạn vẫn âm thầm ra sân bay.Chị lao công vừa đẩy cái máy hút bụi trên sàn, vừa ái ngại nhìn Nhạn.- Khuya lắm rồi, về đi em!Phải, về đi thôi. Chuyến bay từ Việt Nam sang Seoul là chuyến bay cuốicùng trong ngày. Phi trường đã vắng người.Thân nhân của Bình đã ra về khi anh vào phòng cách ly. Còn Nhạn, từlúc đến sân bay, cô vẫn đứng tách riêng, giấu mình một chỗ kín đáo,lặng lẽ nhìn mọi hoạt động của Bình.Nhạn đã thuê một chiếc taxi vào Sài Gòn để tiễn Bình. Lúc Bình đẩy xehành lý vào sân, suýt nữa Nhạn bị lộ diện. Chiếc va-li đặt trên cái thùnggiấy bỗng ngã chúi ra trước. Nhạn kêu ui da và nhoài người tới. Cũngmay, Bình đã dừng lại và đỡ va-li lên. Nhạn cũng kịp kìm chân lại.Nhạn nè, đừng đi tiễn Bình nghen! Cứ tưởng tượng giây phút Bình vàotrong, quay lại thấy Nhạn víu tay vào lan can, nhìn theo, Bình thươnglắm. Rồi Nhạn sẽ trở về nhà một mình trong đêm khuya. Buồn, vắnglạnh. Thương lắm... Thôi! Mình chia tay ở đây, nghen Nhạn.Đó là buổi tối ở Đà Lạt, khi nhóm bạn ý tứ đi vượt lên phía trước, Bìnhđã nói vậy và siết chặt tay Nhạn, đôi bàn tay tìm nhau ấm nóng. Nhạn imlặng, coi như đồng ý.Quả thật Nhạn rất sợ những cuộc tiễn đưa.Tiễn đưa bao hàm nghĩa chia tay. Mà có cuộc chia tay nào không rưngrưng, vương vấn nỗi buồn? Mấy người bạn ở chung phòng Nhạn, cứ mỗilần Tết, hè, họ lại về quê. Chỉ về quê thôi, dài nhất chừng ba tháng, vậymà khi chiếc xe đò chuyển bánh, tàu lửa khởi hành, Nhạn đã thấy buồn.Từ những cuộc tiễn đưa đó, mỗi lần nghe âm thanh của tiếng còi tàu,tiếng động cơ xe gầm lên, lòng Nhạn man mác cảm xúc khó tả.Nhạn hiểu lòng Bình, hiểu Bình không muốn Nhạn buồn. Có bao giờBình làm cho Nhạn buồn đâu.Ngày xưa, mỗi lần Bình từ Sài Gòn ra nhà bác, Bình và Nhạn vẫnthường chơi với nhau. Tuổi lên tám, lên mười bao nhiêu là trò chơi: tạtlon, đá kiện, nhảy dây... Bình luôn nhường nhịn Nhạn. Không hiểu saotrong đám nhóc năm bảy đứa quanh nhà bác của Bình, Nhạn được Bìnhchiều chuộng nhất. Có lẽ Nhạn là cô bé yếu ớt, mảnh mai, nhút nhát, cầnsự che chở?Nhạn vào đại học, phải rời Biên Hòa vào Sài Gòn. Nhà Bình gần ký túcxá Nhạn ở. Bình thường xuyên tới lo lắng cho Nhạn. Nhất là mấy hômđầu Nhạn xa nhà, Bình đến thăm Nhạn hàng ngày, nhờ đó Nhạn vơi đinỗi nhớ gia đình.Cùng tuổi mà sao Nhạn có cảm tưởng Bình lớn hơn cô nhiều. Người tanói con trai cùng tuổi với con gái thường giống như chị em. Nhưng vớiNhạn thì ngược lại.- Cô nhỏ ơi! Về chứ. Bộ cô tính ở lại đây luôn hả?Chú tài xế taxi từ bãi đậu xe ngoài xa, chạy vào tìm Nhạn.- Nè! Xe đi tiễn về hết trơn hết trọi rồi, chi còn mỗi xe tui. Về đi cô nhỏơi.Xe ra cổng, Nhạn ngoái đầu nhìn lại, phi trường đã yên ngủ. Chỉ cònmấy ngọn đèn vẫn thao thức với nỗi buồn chia tay. Những con đườngSài Gòn cũng đã vắng người qua lại.Đêm Đà Lạt hôm ấy mang hương vị chia tay. Nhạn cảm nhận rất rõ cáihương vị ấy. Giữa phố chợ tấp nập, Nhạn chỉ nghĩ đến những ngày tới,những ngày Bình đi xa. Lòng Nhạn rưng rưng buồn. Ôi! Bốn năm dàiđằng đẵng vời vợi, chất chứa bao nhớ nhung.Nhạn tin Bình sẽ trở về như lời ước hẹn. Bởi Nhạn tin Bình, tin tình yêucủa Bình. Hồi nào tới giờ, Bình không thất hứa với Nhạn điều gì. Bìnhnói: Ngày mai Bình sẽ làm cho Nhạn con diều là đúng ngày mai Nhạncó con diều. Chủ nhật tới Bình sẽ mượn cho Nhạn bộ Cuốn theo chiềugió, y như rằng đúng hẹn. Cho nên lần này Bình hẹn: Bốn năm nữaBình sẽ về, Nhạn tin chắc sẽ có ngày lên phi trường đón anh.Bình đã mua lẵng hoa bất tử, đặt vào tay Nhạn với ánh mắt thiết tha:Nhạn cất giữ cẩn thận, mai mốt đi đón Bình nhớ mang theo nghen. Chịbán hoa dặn lấy keo xịt tóc xịt vào thì hoa sẽ bền màu. Nhạn đã xịt hếtcả lọ keo vào lẵng hoa. Ngày đi đón Bình, Nhạn sẽ mang theo lẵng hoađó.Vẫn tay trong tay, Bình kéo Nhạn ghé vào uống nước bên lề đường. Bacái hỏa lò hừng hừng than hồng, tỏa rực hơi ấm. Cô cậu uống gì? Đậuxanh, đậu nành, đậu phộng?. Người đàn ông luống tuổi mở nắp nồi, hơibốc thơm lừng. Ly đậu xanh nóng hổi ngon tuyệt. Mà sao mùi lò than,mùi đậu xanh lại mang hương vị chia tay?Họ vòng qua hồ Xuân Hương, đi bộ dọc theo bờ hồ. Nói gì đi Nhạn,Bình bảo.Nhạn lắc đầu, buồn hiu. Bình dừng lại đứng trước mặt Nhạn: Nhạncười lên nào! Hổng chịu cười là Bình chọc lét à nghen. Ừ, hồi nhỏ mỗilần Nhạn khóc nhè, Bình chưa kịp chọc lét đâu, chỉ cần đưa ngón tayngoéo ngoéo từ xa là Nhạn đã cười bò lăn lóc. Có lần Bình chọc lét vàonách con gấu bông, Nhạn cũng cười. Nhớ chuyện cũ, Nhạn mỉm cườinhưng là nụ cười buồn.Nhạn mỏi chân chưa? Sáng giờ leo núi, đi bộ nhiều lắm mà. À, Nhạn kểsự tích núi Lang Biang cho Bình nghe đi. Nhạn biết Bình cố tìm cáchcho Nhạn nói. Có lần Bình khen giọng Nhạn ấm và nhẹ như ru. Nhạnbiết Bình yêu lắm giọng nói ...