- Đù mẹ, anh với mụ Kim ly hôn rồi, ra tòa rồi Tú ạ. - Anh Hoàn đấy à – Tú ngừng tay gõ phím, nói vọng ra- Em tưởng anh chị đã ly hôn xong mấy tháng rồi cơ mà. - Ừ đấy, đù mẹ, thế là tòa nó giải quyết rồi. Em nhìn đây, giấy của tòa đấy. Phải chi cho mụ ấy hơn hai tỷ, nhưng chưa bán nhà được nên cứ để mụ ở riêng một tầng. Mai mốt anh bán mảnh đất bên Gia Lâm, trả cho mụ ấy đi cho khuất mắt –...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Lão già chết tiệt Lão già chết tiệt TRUYỆN NGẮN CỦA THUỶ HƯỚNG DƯƠNG- Đù mẹ, anh với mụ Kim ly hôn rồi, ra tòa rồi Tú ạ.- Anh Hoàn đấy à – Tú ngừng tay gõ phím, nói vọng ra- Em tưởng anh chị đã ly hônxong mấy tháng rồi cơ mà.- Ừ đấy, đù mẹ, thế là tòa nó giải quyết rồi. Em nhìn đây, giấy của tòa đấy. Phải chi chomụ ấy hơn hai tỷ, nhưng chưa bán nhà được nên cứ để mụ ở riêng một tầng. Mai mốt anhbán mảnh đất bên Gia Lâm, trả cho mụ ấy đi cho khuất mắt – lão Hoàn nói như bắn súngliên thanh.- Khiếp gì mà căng thẳng thế, mấy năm ly thân còn được, chưa gì anh đã muốn tống khứngười ta đi như thế sao? – Tú tìm cách chọc giận lão – Hay là lại muốn rước cô dâu mớivề nhà?- Khà khà, cô em chỉ được cái lúc nào cũng nói đúng. Đù mẹ, anh mới có một con haylắm em ạ. Mới hai bảy thôi.- Ối giời ơi, thế là lại có em khác à, anh cứ thay đổi người tình như thay áo ấy, giỏi thậtđấy, gần bảy mươi mà vẫn cưa được em hai bảy, bái phục, bái phục! – Tú thực sự ngạcnhiên, thốt lên. – Nói em nghe xem nào, sao lại cưa được nó, em tò mò quá rồi đây.- Em đếch biết gì, lấy hai mươi mới khó, chứ hai mươi bảy ở quê thì có mà thiếu giốnggì? Cái ngữ ấy là ế chỏng, ế chơ rồi, anh không lấy thì có ma mới lấy nó. Ha ha. Màsướng lắm em ạ. Anh về Bắc Giang thăm bố mẹ nó rồi, đù mẹ, bố vợ còn trẻ hơn cả conrể tương lai. Hai thằng uống rượu với nhau, bố nó bảo anh: “ Thôi, ông cũng đã nhiềutuổi, liệu mua cái nhà độ 5-7 trăm triệu ở gần đây, già rồi, ốm đau bệnh tật lúc nào khôngbiết, ở gần chúng tôi còn dễ bề trông nom”- He he, thế anh trả lời bố vợ thế nào? – Tú vặn vẹo.- Thì còn thế nào nữa, mai mốt anh kiếm mảnh đất gần đấy, xây cái nhà nho nhỏ ở đấy,khi nào không đi lại được thì về đó mà ở thật chứ còn gì. Ở đây, ngày nào anh cũng phảilọ mọ một mình. À mà này – Lão già bỗng dưng chuyển giọng – Sáng nay nó nhắn tincho anh thế này có ghê không? “Anh ơi, anh chịu khó cắm tí cơm nóng mà ăn, không cóem bên cạnh anh phải giữ gìn sức khỏe nhé” Anh nhắn lại nó: Ừ, anh cảm ơn em, con bồcâu bé nhỏ của anh, anh phải sống để còn yêu em chứ?” Tú biết không? Anh nói thế mànó tin ngay đấy. Đù mẹ, con nhỏ khờ quá, cũng tội. Thôi có lẽ anh phải cưới nó thôi,sống mãi một mình thế này chán quá rồi.- Ôi giời, lúc nào anh đến đây anh chẳng bảo sẽ cưới… Còn con nhỏ hôm trước anh nóithì thế nào?- Con ấy à, nó đang là sinh viên, anh nghĩ cũng không nên làm khổ nó, tương lai của nócòn dài. Anh cho nó một triệu, chở đi bệnh viện giải quyết, thế là xong. Đường ai nấy đirồi.- Thôi anh, cuộc sống mỗi con người đều khác nhau mà. Anh liệu mà lo ổn định đi chứ -Tự dưng Tú thấy lão thật đáng thương.Bao nhiêu năm làm việc, lão đi công tác hết nước này tới nước khác, mang về nhà cho vợcon biết bao nhiêu tiền bạc, chỉ mỗi tội gặp gái là mắt sáng rực như đèn ma chơi trong lễhội Halloween. Mụ Kim - vợ lão cũng thuộc dạng sư tử xuyên lục địa nhưng cũng chẳngthể làm gì lão. Nhà có con ô –sin nào là lão cũng kéo vào phòng xơi tái cả. Kim khâu mãicũng phải oằn, mụ Kim không chịu đựng nổi đòi ra tòa. Thế là hai đứa con gái về phe mẹ,coi lão chẳng ra một thứ người gì. Còn thằng con trai, không hiểu nguyên do gì tự dưngđâm xe máy vào cột điện chết.Chẳng biết lời Tú nói lão có thấm tí nào không nhưng thấy lão lại phe phé cười rổn rảng.- Chuyến này anh nhất định cưới con nhỏ này. Các em phải đến đấy nhé. Mê lắm Tú ạ,mỗi sáng thức dậy đọc tin nhắn của nó, anh thấy đời trẻ lại. Chẳng còn thấy cuộc đời bonchen, âm mưu hay nổi loạn gì nữa. Thôi anh đi đây, đi chụp mấy kiểu ảnh độc chỉ có ở“made in Hoàn”. Khà khà. Dạo này không thấy bọn nó ỉa bậy ở hồ Hale nữa Tú ạ.