Danh mục

Lấp Lánh Mưa Bay

Số trang: 202      Loại file: pdf      Dung lượng: 767.61 KB      Lượt xem: 19      Lượt tải: 0    
Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Một trong những điều Bảo Hân ghét nhất trên đời này là việc "Xuống xe khi ra vào cổng". Bao giờ tới nơi nào có yêu cầu như vậy, cô cũng phớt lờ và chạy tuốt. Nhưng hôm nay, ngay tại giang sơn của mình cô đã thua. Ấm ức nhấn thật mạnh đôi guốc cao gót xuống nền cát ẩm, Hân dắt chiếc xe mini màu đỏ đi một nước. Không buồn quay lại nhìn cho rõ kẻ vừa kiếm chuyện với mình. Nghĩ cũng hay! Bảo Hân vừa vắng mặt hơn 2 tuần, trường cô dạy đã xuất...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Lấp Lánh Mưa BayLấp Lánh Mưa Bay Trần Thị Bảo Châu Lấp Lánh Mưa Bay Tác giả: Trần Thị Bảo Châu Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 24-October-2012Trang 1/202 http://motsach.infoLấp Lánh Mưa Bay Trần Thị Bảo Châu Chương 1 -Một trong những điều Bảo Hân ghét nhất trên đời này là việc Xuống xe khi ra vào cổng. Baogiờ tới nơi nào có yêu cầu như vậy, cô cũng phớt lờ và chạy tuốt. Nhưng hôm nay, ngay tạigiang sơn của mình cô đã thua.Ấm ức nhấn thật mạnh đôi guốc cao gót xuống nền cát ẩm, Hân dắt chiếc xe mini màu đỏ đimột nước. Không buồn quay lại nhìn cho rõ kẻ vừa kiếm chuyện với mình.Nghĩ cũng hay! Bảo Hân vừa vắng mặt hơn 2 tuần, trường cô dạy đã xuất hiện nhân vật lạ? Lúcnãy chỉ liếc sơ thôi cô cũng đã nhận ra hắn khá độc đáo. Nhưng với giọng điệu cộc lốc đó, bộdạng đó và cả gương mặt đó, hắn ta chỉ là con dao cùn lạc giữa rừng hoang thôi. Tiếc thật!Ôi mà thây kệ... con dao cùn đó, sáng nay tâm hồn cô đang xao động, vui nhiều hơn buồn, côchả chấp nhất làm gì cái trò... nguyên tắc cứng ngắc ấy. Còn ngày mai, ngày mốt, bữa kia nữamà. Để rồi xem. Thôi! Hãy đợi đấy!Thoáng thấy dáng Hân ở cửa, bọn trẻ đã ùa ra, reo hò ầm lên. Vứt chiếc túi xách lên bàn, côngồi xuống giữa lớp, cảm động nhìn những đôi mắt tròn như những viên bi, rồi những cái miệngngây thơ thi nhau hỏi han cô không ngớt.Mặc kệ học trò nhảy nhót ồn ào. Hân chống tay trên nền gạch bông mát lạnh, nghe lòng mìnhrộn lên niềm yêu thương kỳ lạ. Rốt cuộc cô cũng trở lại vương quốc tí hon của mình với mấymươi thần dân xinh xắn như búp bê, chân tay lúc nào cũng nghịch ngợm phá phách làm đủ trònhư đám con rối.Chị Trúc bước vào, hai tay xách hai ấm nước to. Có lẽ không nhìn thấy Hân, vừa đặc ấm nướcxuống bàn chị đã cầm chiếc trống lắc:- Không ngoan rồi! Về chỗ ngay cho cô.Bọn trẻ dạt ra bỏ Hân ngồi lại và chạy về chỗ của mình. Giọng Trúc mừng rỡ:- Ủa! Em vào hồi nào? Hèn chi trẻ nó làm ầm ĩ là phải. Hết phép chưa? Bữa nay dạy luôn rồichứ?Cười cười Hân nhìn dây trầu bà xanh mướt bò ra từ mồm hai con rùa treo trên vách, hỏi trả lại:- Em vắng mới nửa tháng, bộ chị đừ với tụi nó rồi sao?Nhún vai Trúc đáp:- Có người phụ, chị cũng chả có gì đừ, nhưng vắng em thì buồn.Liếc Hân một cái Trúc tủm tỉm:- Sao! Đi an dưỡng về có lên được... trăm gờ ram nào không?- Em đố chị đó.Trang 2/202 http://motsach.infoLấp Lánh Mưa Bay Trần Thị Bảo ChâuNghiêng đầu ngắm nghía, chị Trúc khen:- Mặt mày tươi tỉnh, da dẻ hồng hào, vui nhiều hơn buồn, chắc có lên cân?- Về chất thì có lên, còn lượng thì như cũ.- Là sao hả con khi?- Là yêu đời, yêu người, yêu đủ thứ nhưng vẫn ốm.Chị Trúc lắc đầu:- Mệt! Trật tự vãn hồi, hòa bình tái lập, hết giận hết hờn rồi phải không?Hai người cười khúc khích. Bọn trẻ thừa cơ hội làm ồn lên. Trúc lắc trống, bắt giọng cho cả lớpđọc theo:Bắp cải xanhXanh mát mắtLá cải sắpSắp vòng trònBắp cải nonNằm ngủ giữa... Khi tiếng giữa vừa rơi ra khỏi miệng, bọn trẻ lại cúi đầu úp mặt vào tay vờ ngủ. Lớp im phăngphắc.Hân cười. Xem chừng nề nếp lớp của cô vẫn còn tốt dầu cô đã bỏ nó cả nửa tháng. Lờ lữngtrông ra đám sao nhái vàng hực ngoài sân, cô trả lời câu hỏi lúc nãy của Trúc.- Không giận nữa với kèm theo một điều kiện từ phía anh ấy.Trúc nheo mắt:- Nó đòi làm đám cưới phải không?Nhẹ nhè lắc đầu, Hân nói giọng nhỏ xíu:- Chưa đòi cưới mà đòi làm sếp.- Mà nó đòi cái gì? Em tin nó là... là chết nghe chưa? Đàn ông thời buổi này..Mặt đỏ hồng lên, Hân gắt:- Chị này! Giỏi tầm bậy khônghà. Làm như em ngốc lắm vậy đó!Trúc cao giọng:- Khi đã yêu ai dám ai không ai dại. Người ta mù quáng, u mê, si dại thì đúng hơn. Vậy chứ nóTrang 3/202 http://motsach.infoLấp Lánh Mưa Bay Trần Thị Bảo Châuđòi hỏi em chuyện gì?Chống tay dưới cằm Hân buồn buồn:- Ảnh kêu em nghỉ dạy, ở nhà bán cà-phê. Em chả dám hé môi với ba má.Trợn mắt như không tin, Trúc xì một tiếng:- Xạo! Mày mà phải nghỉ dạy ở nhà bán cà-phê. Thằng Thuấn tính toán giống gì mà định đểngười yêu đẹp như vậy buôn với bán?Tránh đôi mắt của Trúc, Hân đáp khẽ:- Thì em với ảnh cùng làm ăn. Nói là bán cà-phê nhưng mình là chủ, đứng ra thuê mượn ngườikhác, em đâu phải động móng tay.Trúc vẫn lộ vẻ bất bình:- Trời ạ! Bộ 2 đứa túng dữ lắm sao? trong khi chị thấy gia đình đôi bên cũng đâu đế nổi.Thở dài, Hân rầu rầu:- Ý anh Thuấn muốn vậy, vì tương lai lâu dài.- Thế thì số mày khổ. Nếu lỡ yêu rồi thì mi ...

Tài liệu được xem nhiều: