Thông tin tài liệu:
Vì một điều gì đó dị thường không thể giải thích nổi nên tôi thấy kinh sợ. Nếu như tôi và lũ mèo không có ảo giác thì đúng là đàn chuột đang sột soạt kia chui từ trên xuống dưới bên trong những bức tường La Mã mà tôi cho rằng được xây bằng những khối đá đặc. Nhưng thậm chí nếu điều đó có là như vạây, nếu trong đó có những sinh vật sống thì vì sao Norris không nghe thấy chúng? ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Lâu Đài Cổ Xưa - Phần 2 Phần 2Vì một điều gì đó dị thường không thể giải thích nổi nên tôi thấy kinh sợ. Nếu như tôivà lũ mèo không có ảo giác thì đúng là đàn chuột đang sột soạt kia chui từ trên xuốngdưới bên trong những bức tường La Mã mà tôi cho rằng được xây bằng những khối đáđặc. Nhưng thậm chí nếu điều đó có là như vạây, nếu trong đó có những sinh vậtsống thì vì sao Norris không nghe thấy chúng? Vì sao Norris rất chú ý đến Niggermanvà lũ mèo ở bên ngoài song lại không hề đoán định xem hành vi của chúng do cái gì gâyra. Nghĩ vậy tôi liền cố gắng kể một cách bình tĩnh và lôgíc cho Norris nghe về nhữnggì tôi đã nghe thấy, song ngay lúc đó tiếng động tắt hẳn. Tiếng động đã tới xa hơnxuống dưới, vào sâu hơn, thấp hơn tất cả mọi tầng hầm có thể và dường như tất cảghềnh đá dưới chân chúng tôi đều chen chúc những con chuột đang chạy ầm ầm.Norris không hề bộc lộ chút nghi ngờ nào mà ngược lại, chàng nghe tôi một cách chămchú. Bằng cái khoát tay chàng chỉ cho tôi hay bọn mèo ngoài cửa đã im lặng, dườngnhư mọi dấu vết của bầy chuột đã mất, song con Niggerman lại gầm gừ và bây giờrối rít như điên dại cào xuống nền bàn thờ ở giữa khu hầm mộ. Có một cái gì lạ thường đang xảy ra. Tôi thấy đại uý Norris, giờ cũng có vẻ lo lắngthật sự. Chúng tôi lo lắng nhìn con mèo bây giờ đang dần dần bình tĩnh trở lại, tuynhiên vẫn cứ chạy quanh bàn thờ. Norris đưa chiếc đèn lại gần bàn thờ hơn, chàng quỳ xuống và dùng tay bới lớp rêuxưa cũ để nhìn cho rõ hơn cái nơi tấm đá nặng đè xuống sàn. Norris chẳng tìm thấy gìvà đã muốn đứng dậy thì bỗng nhiên tôi nhận ra một tình huống giản đơn nhưng đãkhiến tôi phải run rẩy mặc dầu điều đó chỉ khẳng định cho những mối hoài nghi đãhình thành trong tôi. Tôi nói ngay điều đó cho Norris hay và chúng tôi hồi hộp quan sát cái hiện tượngthông thường không gì bác bỏ được: ngọn lửa của cây đèn đặt gần bàn thờ đã bị xiênlệch đi sang một bên như có cơn gió lùa. Không nghi ngờ gì nữa, luồng khí bốc ra từkhe hở giữa sàn và bàn thờ. Phần đêm còn lại trôi qua trong phòng làm việc tràn ngập ánh sáng, chúng tôi ngồithảo luận những hành động tiếp theo. Người ta sẽ rất kinh ngạc khi chỉ cần biết mộtphát hiện rằng dưới khối đá xây La Mã cổ xưa này còn tồn tại một hầm mộ sâu hơnnữa mà hiện thời chưa có ai trong số các nhà khảo cổ đã làm việc ở đây suốt ba trămnăm qua. Mà nơi đây còn có biết bao truyền thuyết ghê rợn xung quanh lâu đài nữachứ, ý thức bị kích động của chúng tôi nhắc nhở đến hai lối thoát: hãy rời bỏ lâu đàinày mãi mãi, hoặc lấy hết can đảm để quyết định thực hiện những cuộc mạo hiểm vàtiến hành việc khai quật sàn nhà lên để tiến vào lòng đất. Đến sáng chúng tôi đồng ý thoả hiệp: tới Luân Đôn thuê một nhóm các nhà khảo cổchuyên nghiệp và vén tấm màn bí ẩn lên với sự giúp đỡ của họ. Tuy nhiên, trước khirời khu hầm, chúng tôi đã chẳng thành công khi toan tính nhấc bàn thờ ra chỗ khác, màchắc chắn chính cái bàn thờ là cửa dẫn tới một nơi bí hiểm đáng sợ, vì vậy giờ đâychúng tôi rất muốn giành cho những nhà chuyên môn tìm hiểu mọi sự. Chúng tôi ghé lại Luân Đôn một thời gian lâu để đàm phán với năm nhà khoa học.Sau khi xem xét những sự kiện, phỏng đoán truyền thuyết do chúng tôi trình bày, họkhông những không cười chế nhạo chúng tôi mà ngược lai, họ biểu lộ mối quan tâmcùng sự đồng cảm chân thành. Không cần phải nhắc tên tất cả bọn họ, nhưng tôi cóthể nêu tên chẳng hạn ngài William Brinton nổi danh với những cuộc khai quật khuthành Tơroa. Cuối cùng khi đoàn tàu chuyển bánh, cái đoàn tầu chở cả nhóm chúng tôivề Ankester, bỗng tôi cảm thấy mình đang đứng trên ngưỡng cửa những phát hiệnkhủng khiếp. Có thể cái chết của vị tổng thống của chúng tôi ở bên bờ đại dươngtrùng hợp với sự mở đầu cuộc hành trình và bầu không khí tang tóc chung giữa nhữngngười Mỹ sống ở Anh quốc đã tác động đến như vậy. Buổi chiều tối, ngày mồng bảy tháng 8, chúng tôi về đến Exhem Prairie và đượcbiết khi chúng tôi vắng mặt thì chẳng có gì bất thường xảy ra cả. Lũ mèo hoàn toàn ănngon ngủ yên, chẳng có cái bẫy chuột nào bị sập hết. Chúng tôi dự định bắt đầunghiên cứu vào hôm sau, còn hiện thời tôi bố trí khách đến nghỉ ở các phòng. Còn tôi ở lại phòng ngủ của tôi chỗ ngọn tháp cùn chú mèo Niggerman. Tôi thiếp đirất nhanh nhưng lập tức những cơn ác mộng lại vồ lấy tôi. Tôi mơ thấy một ngày hộitiệc La Mã tại đó, trung tâm chú ý là một món ăn đậy kín tàng chứa một cái gì đó thậtkhủng khiếp. Sau đó gã mục đồng ghê gớm đáng nguyền rủa cùng bầy gia súc bẩnthỉu trở lại trong cái hang tranh tối tranh sáng. Song tôi dậy muộn khi trời đã sángbạch. Niggerman vẫn còn ngủ say. Khi xuống gác tôi thấy trong nhà đang ngự trị sựyên tĩnh. Một trong số các nhà nghiên cứu là ông Toruton đã toan giải thích khá ngâyngô về sự tĩnh mịch, ông cho rằng những sức mạnh nào đó đã chỉ cho tôi thấy những gìmà tôi đã cần phải thấy rồi và đó là nguyên do sự yên tĩnh. Đến 11 giờ thì tất cả mọi chu ...