Danh mục

Lâu lâu hẹn gặp....

Số trang: 9      Loại file: pdf      Dung lượng: 200.83 KB      Lượt xem: 16      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

....Nhiên đang lụi cụi lau dọn nhà thì chuông điện thoại reo lên inh ỏi. Ở đầu dây bên kia giọng Mai oang oang: -Cafe đi bà già. Lại ở nhà cơm nước chờ chồng con đấy à? Thôi, bỏ đấy. Cho chúng nó ăn quán một bữa cũng không chết được đâu mLâu lâu hẹn gặp....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Lâu lâu hẹn gặp....Lâu lâu hẹn gặp... Nhiên đang lụi cụi lau dọn nhà thì chuông điện thoại reo lên inh ỏi. Ở đầu dâybên kia giọng Mai oang oang: -Cafe đi bà già. Lại ở nhà cơm nước chờ chồng con đấy à? Thôi, bỏ đấy. Chochúng nó ăn quán một bữa cũng không chết được đâu mà lo. Nhưng nếu màykhông chịu đi ra ngoài mà cứ ru rú ở nhà thì thể nào cũng chết già đi đấy. -Lại họp mặt phòng 22 à bà la sát? Nhiên vừa nói dứt câu thì đã nghe thấy tiếng Oanh cười khúc khích, còn Huệ thìnói chen vào: -Năm cô nương xinh đẹp lại họp nhau một buổi đi nào! Lâu lắm rồi không códịp ngồi đông đủ với nhau. Đi đi! Quẳng hết mọi việc sang một bên đi Nhiên ơi!Bọn tao đang đợi! Nhiên nghe tiếng bạn bè réo gọi mà lòng sao chộn rộn. Bạn bè từ thời Đại học,ở chung cùng một phòng kí túc. Ra trường tám năm rồi nhưng lâu lâu lại hẹn gặpnhau một buổi để bao nhiêu vui buồn trút ra, dựa vào vai nhau một tí rồi cuộc sốnglại cuốn đi. Nhiên nhìn quanh căn bếp còn lộn xộn đồ đạc rồi buông tiếng thở dài.Cô đang định chạy lên tầng năm phơi nốt quần áo rồi sẽ chạy đến chỗ hẹn với đámbạn nhưng tự nhiên hôm nay thấy năm tầng nhà sao mà cao, mà mệt thế. Nhiênlàm bạn với căn nhà mỗi ngày, thuộc từng ngóc ngách hơn thuộc tính cách củachồng con. Quen ngồi trước gương mỗi ngày nhìn vào mắt mình tự sự hơn là ngồithủ thỉ bên chồng những chuyện trong tâm tư sâu kín. Vừa học xong Đại học Nhiên lấy chồng luôn, từ đó ở nhà coi sóc nhà cửa, chămchồng con, không nghĩ gì đến việc đi làm. Mà có nghĩ thì chồng cũng bảo “Anhkhông cần em đi kiếm tiền, lương biên tập của em không đủ mua sữa cho con. Emở nhà chăm con cho anh yên tâm, chứ thuê người giúp việc nhiều khi chẳng biếtđằng nào mà lần”. Dần dần rồi Nhiên quên luôn bản thân mình muốn gì, cần gì, cóvui hay buồn. Chỉ biết giờ nào chồng đi làm, giờ nào đi chợ, giờ nào lụi cụi vàobếp, giờ nào chồng con về… Riết rồi cũng quen. Bạn bè thì bảo sống thế nhàmchám chết đi được. Nhiên nghe chỉ cười, thôi thì nhìn lên trời mình chẳng bằng ainhưng nhìn xuống đất thì vô khối người không được bằng mình. Nói rồi mới giậtmình vì tự khi nào Nhiên trở thành người dễ bằng lòng như thế… Nhiên bước vội ra đường vẫy taxi sau khi để lại mảnh giấy nhỏ trên bàn “Tốinay anh đưa con đi ăn quán giúp em. Em có hẹn với nhóm bạn hồi Đại học. Đừnggiận em nha!”. Nhiên tưởng tượng ra cảnh chồng cầm mảnh giấy lên đọc rồi thởdài. Anh chẳng mấy bận tâm đến mấy chuyện hẹn hò của Nhiên. Có chăng là hơiphiền lòng khi lại phải vòng xe lẫn vào dòng người ngột ngạt ngoài kia để đến mộtquán ăn theo yêu cầu của bọn trẻ. Hoặc là thấy khó chịu khi ngồi ăn trong mộtquán cơm bình dân nhớt nhát dầu mỡ ở gần nhà. Những chuyện như vậy dễ khiếnanh nản hơn là việc quan tâm xem Nhiên đi đâu? Với ai? Làm gì? Anh hoàn toàntin tưởng vào Nhiên, hay là chẳng quan tâm đến những gì Nhiên nghĩ. Hoặc là anhnghĩ Nhiên chẳng thể nghĩ gì ngoài ba bố con anh, thế giới của Nhiên thuộc về cănnhà năm tầng này và phụ thuộc hoàn toàn vào nó. Ý nghĩ ấy khiến Nhiên thấy nhóilòng. *** Quán cũ. Bà chủ quán vừa nhìn thấy Nhiên đã cười nói xởi lởi: -Trong bốn đứa có mỗi con bé này là càng ngày càng đằm thắm. Còn mấy đứakia người sồ sề ra rồi đấy. Không lo mà đi tập aerobic đi, chồng nó chán nó bỏ đigái thì ngồi đấy mà khóc các con ạ. Như ông nhà này, chê bu già lên léng phéngsuốt ngày. -Ối giời ơi! Bọn con lo ăn còn không no nổi thời gian đâu mà aerobic. Không bìđược với con Nhiên u ạ, nó có chồng lo kinh tế có phải làm gì đâu mà chẳng trẻđẹp- Oanh vừa kéo ghế cho Nhiên ngồi vừa than thở. Hạnh đốt thuốc, nhả một hơi khói trêu chọc Nhiên rồi bảo: -Mày xem có nên mang thằng chồng mày lên bàn thờ mà thờ không. Sao cứphải cung cúc, tận tụy phục vụ nó mãi thế. Nhìn mày tao lại thấy không chồng connhư tao hóa ra sướng. Trông mày đẹp thì có đẹp thật đấy nhưng là vẻ đẹp héo úa, usầu. Mày phải thay đổi đi thôi. Tiếng Huệ nói chêm vào: -Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Miễn nó thấy bằng lòng với cuộc sống ấylà được. Dù gì thì thằng chồng nó cũng không phải thằng khốn nạn, nay con nàymai con khác như chồng tao. Chúng mày mưu sâu kế hiếm thử bày tao cách xử lýthằng chồng tao thế nào đây. -Cắt phăng đi là xong! Chả phải nghĩ làm gì cho đau đầu. Mà nếu không thì ôngăn chả, bà tìm nem chứ sao phải ngồi đó mà buồn mà khổ. – Mai ngồi im trong gócquán, nãy giờ mới chịu lên tiếng. Sau cái ồn ã ban đầu bao giờ cũng là khoảng lặng. Năm đứa ngồi cúi mặt, miênman dòng suy nghĩ khác nhau. Lúc này Nhiên mới để ý thấy trong quán toàn là phụnữ cũng chạc tuổi bọn Nhiên, mặt ai cũng trầm buồn. Quán vì thế mà mang màucủa rêu, nắng tràn vào bao nhiêu cũng không tươi mới nổi. Nhiên cứ thắc mắc mãitại sao bốn đứa phải vượt chả chục cây số để hẹn nhau ở đây, đôi khi chẳng để làmgì ngoài ngồi im lặng. Ngay cả nhìn vào mắt nhau cũng sợ chạm phải nỗi buồn. Trong số năm đứa, xem ra Mai là ...

Tài liệu được xem nhiều: