Mùa lễ hội thứ nhất kế hoạch của nhóm bị phá vỡ chỉ bởi một lý do mới nghe ra thì có lý, nhưng ngẫm lại thấy … lãng xẹt: Tuấn và Hương giận nhau! Nhóm bốn người, có hai người ngoảnh mặt làm sao vui, một con ngựa đau cả tàu chê cỏ huống chi đến hai con ngựa cùng “đau răng” (ê ẩm)! Nghĩ lại, đời có bao ngày vui mà cứ mãi giận hờn – lãng nhách! Mất công Thành năn nỉ ông anh cả tháng mới mượn được chiếc Jolie, chuẩn bị cả tuần lễ củi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Lễ Hội HoaLễHộiHoa1. Mùa lễ hội thứ nhất kế hoạch của nhóm bị phá vỡ chỉ bởi một lý do mới nghe rathì có lý, nhưng ngẫm lại thấy … lãng xẹt: Tuấn và Hương giận nhau! Nhóm bốnngười, có hai người ngoảnh mặt làm sao vui, một con ngựa đau cả tàu chê cỏhuống chi đến hai con ngựa cùng “đau răng” (ê ẩm)! Nghĩ lại, đời có bao ngày vuimà cứ mãi giận hờn – lãng nhách! Mất công Thành năn nỉ ông anh cả tháng mớimượn được chiếc Jolie, chuẩn bị cả tuần lễ củi lửa, xăng, nhớt … Cuối cùng xôihỏng bỏng không! Buổi tối Linh nằm nhà coi TV. Thấy cả muôn hồng ngìn tía hoalà hoa, đâm ra tức Hương tánh hay hờn, hở chút là dỗi, và bỗng dưng thấy … tộinghiệp cho Tuấn, bao năm sống chung với … õng ẹo.2. Mùa lễ hội thứ hai, Thành tậu được chiếc Everest - cũ người mới ta. Hết sạchbao nhiêu năm đi làm công ty nước ngoài. Lần này Thành la lớn với cả hội: “Cógiận nhau thì ráng làm hòa sớm. Đừng để đến giờ chót làm cụt hứng nghen!”. Cảtuần, cứ hết giờ làm việc Thành lại chui vào ga–ra hì hục với chiếc xe, mặt mũilấm lem, gắn cái này, thêm cái kia, chỉnh thứ nọ….Và cái giờ “hoàng đạo” cũng đến. Thứ bảy, xong bửa cơm trưa văn phòng cả nhómba lô lên đường. Lái xe tất nhiên là Thành, Tuấn ngồi ghế trước giữ trọng tráchlàm cho Thành không buồn ngủ và “canh giùm mấy thầy bắn tốc độ” - Thành nói.Phía sau là Hương và Linh, có nhiệm vụ bóc trái cây, tiếp bánh kẹo, nước khoáng… cho phía trước. Vừa đi, vừa nghỉ, vừa.. tiếu lâm lên đến thành phố hoa là lúc caođiểm của những chiếc xe hoa tiến vào khu lễ hội. Cả rừng người và hoa rùng rùng,nhảy múa. Rộn ràng, náo nức! Nhìn đâu cũng thấy hoa, hoa trên đồi, hoa trên vỉa hè,hoa trước nhà, hoa trên dốc, hoa trước mặt, hoa sau lưng….Chiếc xe của Tuấn nhích từng chút, len giữa người và xe và hoa đến khách sạnmất cả tiếng hơn. Nhận phòng, tắm rửa qua loa, cả nhóm kéo nhau xuống phố tìmthứ gì bỏ bụng. Đường chật như nêm, quán nào cũng nghẹt người. Kiếm đượcmột chỗ ăn thật quá nhiêu khê! Hương và Linh sợ không tìm được chỗ tốt trênkhán đài nên đưa ra sáng kiến mua bánh mì vào lễ hội vừa ăn vừa xem, một côngđôi việc được sự đồng thuận nhanh (khó mà tạo được tiếng nói chung như thếnày!)Phố ken dày áo len, người người vội vã như chiều ba mươi tết. Từ trên dốc nhìnxuống lộn xộn đủ màu sắc và âm thanh. Hoa mắt, rối tai! Trời lạnh nhưng ai cũngthấy nóng. Tại hàng rào chắn bảo vệ vào khu vực lễ hội hỗn loạn bởi sự chen lấnxô đẩy. Tuấn thuộc tuýp người thích tiện nghi và mau nản đưa ra ý tưởng bỏ cuộcđầu tiên :- Vất vả quá! Về khách sạn coi TV cho rồi!Linh nhìn bao quát không gian chật chội xung quanh. Một người chồng cõng vợcũng ráng chen vào. Những ông bố, bà mẹ có em bé ra sức bảo vệ cho con mìnhđược an toàn trong dòng người dạt xô ấy. Thành bàn:- Ngồi đâu đó uống nước, ăn bánh mì rồi tính tiếp.Chẳng tìm được một chỗ ngồi nào khả dĩ, cả bọn chồm hổm trên vệ đường nạpnăng lượng vào bao tử. Khi mấy ổ bánh mì được thanh toán hết. Hương đưa rasáng kiến vào hội chợ. Và thế là bốn người kéo nhau đi.Sà vào hàng quần áo, Linh mua cho mẹ tấm khăn choàng. Thành mua cho em gáichiếc áo cổ lọ và mẹ một cái áo len…. Cứ thế cho đến khi hai tay xách đầy nhữngchiếc bị. Thành và Linh lạc Hương và Tuấn lúc nào không biết.Cuối cùng Thành và Linh cũng chen tìm được một chỗ ngồi trên khán đài. Gió lộngtứ bề. Chưa bao giờ Linh cảm nhận cái lạnh như vậy. Tai Linh ù đi vì gió. Cáilạnh làm cho cô phân tâm với những màn trình diễn rất ngoạn mục trên sân khấu.Quá nửa chương trình cô run lập cập. Thành lôi chiếc áo len mới mua choàng choLinh nhưng cô vẫn không hết run. Thế là tất cả những gì có trong túi vừa mua ởHội chợ được lấy hết ra sử dụng. Vớ, mũ, khăn choàng … Cả hai nhìn nhau cườinhư con nít không hiểu những thứ trang phục trên người bây giờ là thời trang gìnữa. Cuối cùng không chịu nổi gió lạnh Linh kéo Thành đứng lên rời khỏi khu lễhội bỏ lại sau lưng giọng hát của cô ca sĩ và màn múa minh họa mà Linh rất thích.Đêm đen tuyền, khô ráo và lạnh buốt. Con dốc đổ về phố hun hút hàng cây. Thànhphố mờ tỏ ánh đèn, những mái nhà lô xô bên dưới con dốc, những mảng sáng tốichập chờn xao xuyến. Thành choàng tay qua vai Linh hỏi cô có lạnh không. Bấtgiác Linh rùng mình, cô cảm thấy dòng máu đổ về tim có cục nghẹn vô hình nào đórồi thoáng qua nhanh. Dòng người từ dưới lên và từ trên xuống như những đànkiến kéo đi tìm thức ăn. Bước chân hai người cứ thế mà đi, đi mãi. Linh không nhớmình đã qua bao con đường, bao con dốc. Đến khi đôi chân mỏi nhừ, Linh níuThành ngồi xuống vệ đường thì vừa lúc thấy Hương và Tuấn đi đến. Thành phốnhỏ vô cùng, không hẹn mà cùng gặp, cả bốn ngồi xuống bờ cỏ. Hương đêm từmột khu vườn nào đó tỏa ra không gian lạnh và khô một mùi ngai ngái, nồng nồng.Linh nhìn lên bầu trời đen, một biển hằng hà lấp lánh. Đêm tinh khiết và nồng nàn.Chẳng ai nói với ai câu nào cho đến khi Hương đề nghị đi tiếp lên trường đại học.Đã khuya lắm nhưng thành phố vẫn còn nhộn nhịp bởi lễ hội. Và như thế, bốnngười lại tiếp tục cuốc bộ q ...