Danh mục

Liên Tỏa

Số trang: 5      Loại file: doc      Dung lượng: 46.00 KB      Lượt xem: 12      Lượt tải: 0    
Jamona

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Chàng thư sinh Dương Vô Uý lập nhà học giữa sánh đồng vắng, bên sông Tứ. Ngoài nhà học là một bãi tha ma đầy những nấm mồ vô chủ. Về đêm, gió lộng vào hàng cây dương vi vu như tiếng nước vỗ vào bờ. Đêm nọ, chàng thắp đèn đọc sách và cảm thấy buồn vì cảnh cô liêu. Chợt chàng nghe văng vẳng tiếng ngâm thơ bên ngoài.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Liên Tỏa Liên TỏaChàng thư sinh Dương Vô Uý lập nhà học giữa sánh đồng vắng, bên sông Tứ.Ngoài nhà học là một bãi tha ma đầy những nấm mồ vô chủ. Về đêm, gió lộng vào hàng cây dương vi vu như tiếng nước vỗ vào bờ. Đêm nọ, chàng thắp đèn đọc sách và cảm thấy buồn vì cảnh cô liêu. Chợtchàng nghe văng vẳng tiếng ngâm thơ bên ngoài. Tiếng ngâm vừa dứt rồi lại ngâm tiếp, cái giọng tha thiết làm sao. Cái tiếng ấy nhỏ và êm như tiếng thiếu nữ nên chàng nghi là hồn ma cô nàovề trêu ghẹo mình. Sáng hôm sau, chàng đi quanh nhà quan sát kỹ thì không thấy có dấu chân ai đểlại, nhưng lại vớ được một giải lụa màu tím nằm trong đám cỏ gai. Chàng liềnđem về treo bên cửa sổ. Đêm ấy trời vào canh hai, chàng lại nghe tiếng ngâm thơ như hôm qua. Dươngtò mò trèo lên ghế nhìn qua cửa sổ, tiếng ngâm thơ chợt ngừng, chàng nghĩ làchắc có ma rồi nhưng lại nảy ra ý muốn gặp mặt. Đêm sau nữa Dương núp bên tường rào đợi hết canh một, bỗng thấy mộtthiếu nữ thong thả từ đám cỏ gai đi ra, miệng ngâm nga xem ra còn ảm đạm hơnnhững đêm trước. Chàng hắng giọng, cô gái chợt biến mất trong đám cỏ gai. Đêm sau nữa, Dương lại phục sẵn im lặng chờ đón. Đợi nàng bước ra vàngâm vừa dứt hai câu thơ cũ, chàng ngâm tiếp liền hai câu nữa cho trọn bài tứtuyệt: Lòng riêng oán hận không ai biết. Cơn lạnh se lòng bóng nguyệt soi. Ngâm rồi đợi mãi không thấy gì chàng đành trở vào nhà. Chưa kịp tắt đèn đi ngủ thì chàng thấy thiếu nữ từ ngoài bước vào, thẹn thùnglên tiếng: Thiếp bấy lâu không dám ra mặt vì e gặp kẻ phàm phu tục tử, không ngờchàng là người phong nhã. Dương vui vẻ mời nàng ngồi rồi ôm choàng lấy, chàng có cảm giác ngườinàng ẻo lả như bông hoa. Chàng bèn hỏi thăm quê quán thì nàng đáp: Thiếp ở Lũng Tây, theo cha trôi dạt đến đây. Hai mươi năm trước thiếp mườibảy tuổi và đã chết vì bạo bệnh, xác vẫn chôn ở bãi cỏ gai lạnh lẽo. Hai câu thơthiếp đọc là tâm sự của một nỗi lòng u uất. Thiếp định làm trọn bài nhưng mớiđược hai câu thì chàng đã nối theo thành bài, thiếp xin cảm tạ. Dương ôm nàng một lát thì cảm thấy động tình, bèn đòi chuyện trăng hoa,nàng cự tuyệt: Thiếp là ma chứ chẳng phải người trần, ăn nằm với chàng là giết chàng đấy.Nhưng thiếp làm sao nỡ hại chàng? Dương nghe xuôi tai, không đòi hỏi gì nữa, chỉ ôm nàng trong lòng mà đùagiỡn. Chàng nhìn đôi hài thêu rất đẹp của nàng, thấy thiếu một giải lụa buộc bènhỏi, nàng đáp: Hôm nọ lúc chạy trốn thiếp đã đánh rơi mất một bên giải lụa. Dương cười: Để ta đền cho nàng! Chàng bước đến cửa sổ, tháo dải lụa hôm trước vớ được đưa cho nàng. Côgái buộc hài xong, xem thấy cuốn sách chàng đang để trên bàn học, chợt nàngnhìn thấy tập Liêu xương cung từ liền ngậm ngùi nói: Khi xưa lúc còn sống thiếp rất thích đọc cuốn này. Giờ thấy đây thật mơmàng như trong mộng. Rồi nàng bàn chuyện văn chương, từ đấy Dương mới biết nàng cũng giỏi tàithi phú, thông tuệ uyên thâm. Suốt đêm đó đôi trai gái hàn huyên bên nhau và đãxem như bạn quí. Từ đó, đêm nào nàng cũng đến và cẩn thận dặn Dương: Ngày càng bé thiếp vốn rất nhát gan, mong chàng giấu kín chuyện này. Nếungười khác biết chuyện sẽ đàm tiếu, thiếp không chịu nổi đâu. Rồi hai người đằm thắm bên nhau còn hơn cả vợ chồng thật. Dương thường nhờ nàng sao chép văn bài sách vở, chữ nàng rồng bay phượngmúa, trông rất tươi sáng. Nàng lại rất yêu thơ, tự đóng chép thành tập một trăm bài để ngâm nga giảisầu. Nàng bảo chàng mua đàn tì bà, sắm bàn cờ để cùng nhau tiêu khiển hằng đêm.Chỉ đến lúc ánh bình minh vừa ló dạng nàng mới vội mở cửa đi mất. Sáng nọ, lúc Dương còn say giấc nồng bù lại việc thức ban đêm thì người bạnhọc Tiết Sinh đến chơi. Tiết ngạc nhiên vì nhà có bàn cờ và đàn tì bà - những thứmà xưa nay Dương không biết chơi. Tò mò giở chồng sách, thấy toàn nét chữ lạ.Tiết lấy làm ngờ vực, đợi Dương tỉnh dậy để vặn hỏi. Dương luống cuống bảorằng chỉ là vật đi mượn. Tiết giở tập thơ ra đến dòng lạc khoản: Ngày... tháng...Liên Toả viết liền cười nói: À, bạn dối tôi làm chi? Rõ ràng đây là tên của con gái chứ nào phải của ai? Dương càng luống cuống hơn, nhưng nhớ lời nàng dặn nên không dám nóithật. Tiết đùa dai bỏ tập thơ vào túi đòi mang đi, Dương hoảng quá kéo lại vàđành nói thật. Tiết yêu cầu được gặp giai nhân. Dương càng chối, Tiết càng ép, cuối cùng bíquá Dương đành nhận lời. Đêm ấy Dương gặp người tình, chàng nói thật ýmuốn của Tiết thì nàng giận dỗi: Thiếp đã dặn kỹ mà chàng còn lộ chuyện! Dương năn nỉ và bảo rằng vì tình thế bắt buộc nhưng nàng vẫn giận: Duyên thiếp với chàng đến đây là dứt. Dương tìm mọi lời để trấn an nhưng nàng vẫn lo lắng lắm: Để thiếp tạm lánh đi vậy. Hôm sau Tiết đến gặp mặt. Dương nói là việc không thành. Tiết càng ngờbạn thoái thác. Chàng đợi chiều đến rồi rủ thêm hai bạn học nữa kéo tới nhàDương. Họ cố ý bày tiệc tượu và dằng dai không chịu về. Dương bực lắmnhưng không biết nói sao ...

Tài liệu được xem nhiều: