Quan Thái Thường họ Vương, người đất Việt, lúc còn trái đào, ban ngày nằm ngủ trên sập. Bỗng trời tối sầm, sấm sét nổi lên ầm ầm, một vật gì to hơn con mèo đến nằm phục bên cạnh mình, quanh quẩn mãi không rời. Một lúc trời quang tạnh, con vật liền bỏ đi. Nhìn xem, không phải là mèo, mới sợ, gọi anh ở buồng bên, anh nghe thấy, mừng nói: - Em tất sẽ hiển quý to. Ðấy là giống hồ đến tránh sấm sét đó. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Liêu trai chí dị - phần 11 Phần 11 Tiểu ThuQuan Thái Thường họ Vương, người đất Việt, lúc còn trái đào, ban ngày nằm ngủ trênsập. Bỗng trời tối sầm, sấm sét nổi lên ầm ầm, một vật gì to hơn con mèo đến nằmphục bên cạnh mình, quanh quẩn mãi không rời. Một lúc trời quang tạnh, con vật liềnbỏ đi. Nhìn xem, không phải là mèo, mới sợ, gọi anh ở buồng bên, anh nghe thấy,mừng nói:- Em tất sẽ hiển quý to. Ðấy là giống hồ đến tránh sấm sét đó.Sau quả nhiên tuổi trẻ đỗ tiến sĩ, rồi từ huyện lệnh vào kinh là thị ngự. Sinh được mộttrai là Nguyên Phong, rất mực ngây ngô, mười sáu tuổi vẫn chưa biết thế nào là đựccái, vì thế mà người quanh vùng không ai gả con cho. Vương lo lắm.Chợt có người đàn bà đưa một cô gái đến nhà, tự xin gả cho Nguyên Phong. Trôngngười con gái, thấy nhoẻn cười tươi xinh thật là phẩm tiên. Vương mừng, hỏi họ tên.Tự nói là họ Ngu, con gái tên Tiểu Thu, tuổi vừa đôi tám. Bèn đến tiền sính lễ, nói:- Trước đây, nó ở với tôi, rau cháo không đủ no, nay một sớm được gởi thân chốn nhàcao cửa rộng có kẻ hầu người hạ, thừa miếng ngon của lạ, nó được vừa mà tôi cũngthỏa nguyện, có phải bán rau đâu mà nói giá!Phu nhân mừng lắm, tiếp đãi rất hậu. Người đàn bà liền bảo cô gái lạy Vương và phunhân, dặn rằng:- Ðây là bố chồng, mẹ chồng của mày, phải hầu hạ cẩn thận. Ta vội lắm, phải đi, vàiba hôm nữa sẽ trở lại.Vương sai đầy tớ thắng ngựa đưa về. Người đàn bà nói:- Làng tôi không xa, không dám phiền bày vẽ.Bèn ra cửa đi.Tiểu Thu cũng không có vẻ buồn bã quyến luyến, liền mở hòm lấy đồ trang sức ra.Phu nhân cũng yêu thích cô gái lắm.Mấy hôm sau, người đàn bà không đến. Hỏi quê quán, cô gái cũng ngớ ngẩn, không nóirõ được đường sá thế nào. Bèn sắp đặt cho một căn nhà riêng, cho vợ chồng làm lễthành hôn. Họ hàng nghe thấy Vương vơ quàng con nhà bần tiện làm dâu ai cũng chêcười. Khi trông thấy cô gái thì đều kinh ngạc, những lời bàn tán từ đó mới thôi.Cô gái lại rất thông minh, biết dò đón ý tứ mừng giận của bố mẹ chồng. Vợ chồngVương yêu quý con dâu quá thói thường, lại lo ngay ngáy chỉ sợ vợ nó chê con traimình ngây; thế mà cô gái vẫn một mực vui cười, không lấy thế làm điều. Chỉ có cáihay đùa; lấy vải khâu làm quả cầu, đá chơi; đi đôi hài da nhỏ, đá quả cầu xa đến vàichục bước rồi đánh lừa công tử chạy ra nhặt; công tử và thị tỳ thường toát mồ hôichạy theo.Một hôm, Vương tình cờ đi qua, quả cầu bỗng bay vụt đến, trúng ngay vào mặt. Côgái và thị tỳ chạy mất, còn công tử vẫn nhảy nhót đuổi theo. Vương nổi giận, lấy đáném, chàng mới lăn ra mà khóc.Vương đem chuyện về kể với phu nhân, phu nhân sang mắng cô gái, cô gái cúi mặtcười tủm, lấy tay xoa mép giường. Phu nhân về rồi, lại đùa nghịch như trước, lấyphấn trát vào mặt công tử loang lổ như quỷ.Phu nhân trông thấy, giận lắm, gọi đến mắng thậm tệ.Cô gái dựa vào ghế, mâm mê giải lưng, không sợ, cũng không nói năng gì.Phu nhân không làm thế nào được, nhân lấy roi đánh cậu con.Nguyên Phong kêu ầm lên, cô gái mới biến sắc, quỳ xuống xin tha.Phu nhân nguôi ngay cơn giận, vứt roi trở về.Cô gái vừa cười, vừa lôi công tử vào nhà, rũ bụi ở quần áo, lau nước mắt, xoa nhữngvết roi đòn, lấy quả táo và hạt dẻ cho ăn. Công tử bèn thôi khóc, lại vui ngay. Cô gáiđóng cánh cửa thông ra sân, lấy mũ áo thắng bộ cho công tử đóng vai Bá Vương, làmngười sa mạc, còn mình thì trang điểm, bó lưng lại, rồi súng sính múa điệu DướiTrướng . Hoặc có khi lấy lông đuôi chim trĩ, cài vào mái tóc, gẩy đàn tỳ bà, tiếng tìnhtang réo rắt mãi; cười vang cả nhà; lâu ngày coi là thường.Vương thấy con mình ngây, không nỡ trách dâu, dù thoảng nghe thấy cũng bỏ qua.Cùng ngõ, có một viên quan cấp gián họ Vương, ở cách nhau hơn mười nhà, nhưngvốn không ưa nhau. Bấy giờ, gặp lúc triều đình ba năm xét công các quan lại. Cấp giánghen Vương được giữ ấn đạo Hà Nam, định bụng làm hại. Vương biết mưu hắn, longhĩ mà không có kế gì. Một tối đi nằm sớm. Cô gái đội mũ đeo đai đóng giả làm TểTướng, cắt tơ trắng làm râu rậm, lại cho hai người thị tỳ ăn mặc giả làm quan hầu, rồingầm lấy ngựa mà cưỡi, nói đùa rằng đến thăm Vương tiên sinh.Ruổi ngựa đến cổng nhà Cấp gián tức thì lại lấy roi đánh người theo hầu, nói rằng:- Ta đến thăm Thị ngự họ Vương chớ đâu có đến thăm Cấp gián họ Vương!Quay ngựa mà về. Ðến cổng nhà, người canh cổng ngỡ là thật, chạy vào báo Vương.Vương vội dậy ra nghênh tiếp, mới biết là con dâu đùa. Giận lắm, bảo với phu nhân:- Người ta đương rình từng kẽ hở của mình, mà mình lại đem cái xấu xa trong phòngkhuê đến tận cổng nhà người ta mà tâu thì tai họa đến nơi rồi!Phu nhân giận, chạy sang nhà cô gái mắng thậm tệ, cô gái chỉ ngớ ngẩn cười, chẳngcãi lại câu nào. Ðánh không nỡ mà đuổi thì không cửa không nhà, hai vợ chồng buồnbực suốt đêm không ngủ.Thời bấy giờ, quan Tể Tướng đương triều rất hách, nghi vệ, phong thái, xiêm áo, quanhầu so với những kẻ giả trang của cô gái thì không khác chút gì.Vương ...