Danh mục

Liêu trai chí dị - phần 17

Số trang: 8      Loại file: doc      Dung lượng: 60.00 KB      Lượt xem: 15      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 3,000 VND Tải xuống file đầy đủ (8 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Thư sinh họ Mễ, người đất Mân, người kể chuyện này quên mất cả tên tuổi, quận ấp. Tình cờ lên quận, uống rượu say, đi giữ phố xá, nghe bên trong một toà nhà lớn có tiếng sáo, tiếng trống như sấm. Hỏi những người ở gần đấy thì nói là nhà ấy mở tiệc khao thọ. Thế mà ngoài cửa trong sân vẫn vắng vẻ lắm. Lắng nghe thì thấy tiếng sênh, tiếng hát vang lừng.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Liêu trai chí dị - phần 17 Phần 17 Gái ThầnThư sinh họ Mễ, người đất Mân, người kể chuyện này quên mất cả tên tuổi, quận ấp.Tình cờ lên quận, uống rượu say, đi giữ phố xá, nghe bên trong một toà nhà lớn cótiếng sáo, tiếng trống như sấm. Hỏi những người ở gần đấy thì nói là nhà ấy mở tiệckhao thọ. Thế mà ngoài cửa trong sân vẫn vắng vẻ lắm. Lắng nghe thì thấy tiếngsênh, tiếng hát vang lừng.Ðang say, chàng rất lấy làm thích, cũng không hỏi là nhà ai, liền ra ngay đầu phố muađồ mừng rồi đưa thiếp ý vãn sinh vào.Có người thấy chàng mũ áo quê kệch, liền hỏi:- Anh với ông cụ nhà này họ hàng thế nào?Ðáp:- Không đâu!Người ấy nói:- Nhà này từ nơi khác đến kiều cư ở đây, không rõ quan tước gì, nhưng rất sang trọngkiêu kỳ. Ðã không thân thuộc thì vào làm gì?Chàng nghe mà hối hận, nhưng thiếp đã đưa vào rồi.Chẳng mấy chốc, hai chàng trẻ tuổi ra đón khách, áo quần choáng mắt, dáng điệuphong nhã, vái chàng mời vào.Thấy một ông già ngồi ngoảnh mặt về hướng Nam; phía Ðông, phía Tây bầy mấytrăm mâm cỗ;Thấy chàng đến, đứng cả lên, làm lễ, ông già cũng chống gậy đứng dậy.Chàng đứng lâu, đợi ông cụ rước mời, mà cụ vẫn không rời khỏi chiếu.Hai chàng trẻ tuổi đỡ lời, nói:- Phụ thân chúng tôi già yếu, đứng dậy vái rất khó, anh em tôi xin thay mặt tể ơn bậccao hiền hể cố đến chơi.Chàng khiêm tốn đáp tạ lại. Liền sai đặt thêm một cỗ ở phía trên, liền chỗ ông cụ.Một lát, nữ nhạc dạo ở dưới. Ðằng sau phòng tiệc, có bày chiếc bình phong bằng lưuly, để che cho người trong nhà.Trống sáo nổi lên rầm rĩ, khách trong tiệc không thể trò chuyện nữa.Tiệc sắp tàn, hai chàng trẻ tuổi đứng dậy, mỗi người một cốc to mời khách, cốc đựngchừng ba đấu. Chàng có ý ngại nhưng thấy khách nhận nên cũng nhận. Chốc lát, trôngbốn bên, chủ khách đều uống cạn cả. Chàng bất đắc dĩ phải cố uống hết. Chàng trẻtuổi rót nữa, chàng thấy mệt quá, đứng lên mà cáo lui. Chàng trẻ tuổi cố nắm vạt áogiữ lại. Chàng say quá, ngã xuống đất, chỉ biết có người lấy nước lạnh rưới vào mặt;bàng hoàng tỉnh lại, dậy nhìn thì khách khứa đã đi hết, duy chỉ có một chàng trẻ tuổixốc cánh tay đưa ra. Liền chào mà về. Sau đó chàng lại qua cổng, thấy đã dời đi chỗkhác.Ở quận về, tình cờ đi qua chợ, một người từ trong quán bước ra, mời chàng vào uốngrượu. Nhìn thì không quen, nhưng cũng cứ theo mà vào. Thấy trên tiệc đã có ngườilàng là Bão Trang ngồi trước. Hỏi người đó thì ra họ Chư, làm nghề mài gương trongchợ. Hỏi:- Sao biết đến nhau?Ðáp:- Người khao thọ hôm trước, ông có biết là ai không?Chàng đáp:- Không biết.Chư nói:- Tôi ra vào nhà ấy nhiều lần, ông cụ họ Phó, nhưng không rõ quê quán và quan tướcra sao. Lúc tiên sinh vào mừng thọ, tôi đang ở dưới thềm, cho nên nhớ được.Chiều tối, bữa rượu tan. Bão Trang về đêm, bị chết ở dọc đường. Người bố của Trangkhông biết họ Chư, cứ kêu tên chàng mà kiện. Khám thấy xác Bão Trang có vếtthương nặng, cho rằng chàng mưu sát, khép vào tội chết, chàng bị cùm xích đủ mọiđường. Vì chưa bắt được Chư, chưa có đủ chứng cứ nên việc kiện còn treo đấy.Hơn một năm sau, quan trực chỉ đi tuần tra các nơi, xét biết chàng bị oan, mới tha chora.Trong nhà, ruộng nương, của cải đã mất hết, mà mũ áo sinh viên đã bị lột, nhưng cũngmong có thể lấy lại được, nên lại xách khăn gói lên quận.Trời đã về chiều, chân đi đã mỏi, liền ngồi nghỉ ở ven đường. Từ xa thấy một chiếcxe nhỏ đi lại, hai cô gái áo xanh đi kèm hai bên.Ðã qua chỗ chàng rồi, bỗng bảo dừng xe lại. Không biết trong xe nói gì. Một lát thấymột nàng áo xanh đến hỏi chàng:- Có phải chàng họ Mễ không?Chàng giật mình đứng dậy nói phải.Hỏi:- Sao nghèo túng đến thế?Chàng kể nguyên do. Lại hỏi:- Ðịnh đi đâu bây giờ?Chàng lại nói cho biết. Nàng áo xanh bỏ đi, ghé vào trong xe nói chuyện; một lát lại trởlại, mời chàng đến trước xe. Trong xe có một bàn tay thon thon thò ra vén màn, liếctrông thì ra một giai nhân đẹp tuyệt trần. Nói với chàng rằng:- Chàng không may mắc phải cái vạ gió, nghe thấy mà buồn quá. Ngày mai, dinh quanĐốc Học chẳng phải là nơi kẻ hai bàn tay trắng có thể ra vào được. Giữa đườngkhông biết lấy gì tặng...Bèn rút ra một đoá hoa ngọc trai trên mái tóc đưa cho chàng, nói:- Vật này có thể bán được một trăm đồng vàng, xin cầm lấy mà dùng.Chàng chắp tay vái tạ. Ðịnh hỏi cửa nhà gia thế thì xe đi rất nhanh, đã cách xa rồi,không biết là ai nữa. Cầm hoa nghĩ ngợi, thấy trên có nạm ngọc trai, biết không phảivật thường, liền trân trọng cất giấu mà đi.Ðến quận, đưa đơn vào, bị trên dưới vòi vĩnh hạch sách rất khó. Giở hoa ra ngắm,không nỡ bán đi, đành quay về. Về rồi mà không có nhà ở, phải dựa vào anh chị. Mayđược anh là người hiền, trông nom lo liệu cho, nên nghèo mà vẫn không phải bỏ học.Năm sau, chàng lên quận thi khoa đồng tử, nhầm đường lạc vào trong núi sâu. Gặp tiếtthanh minh, người đi chơi rất đông. Mấy người con gái cưỡi ngựa đi tới, trong đó cómột cô, chính là người ngồ ...

Tài liệu được xem nhiều: