Danh mục

Liêu trai chí dị - Phần 19

Số trang: 12      Loại file: doc      Dung lượng: 76.50 KB      Lượt xem: 12      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Phí tải xuống: 3,000 VND Tải xuống file đầy đủ (12 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Thư sinh họ Tang tên là Hiểu, tự là Tử Minh, người Nghi Châu. Mồ côi từ nhỏ, thuê nhà ở tại bến nước Hoa Hồng. Tang là người tính ưa trầm tĩnh, một mình cũng đủ vui, ngày hai bận ra ngoài, đến nhà hàng xóm phía Ðông ăn cơm, kỳ dư ngồi lỳ trong nhà mà thôi. Có anh học trò ở láng giềng phía Ðông tình cờ đến chơi, nói đùa rằng: - Anh sống một mình mà không sợ ma hồ ư?
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Liêu trai chí dị - Phần 19 Phần 19 Liên HươngThư sinh họ Tang tên là Hiểu, tự là Tử Minh, người Nghi Châu. Mồ côi từ nhỏ, thuênhà ở tại bến nước Hoa Hồng. Tang là người tính ưa trầm tĩnh, một mình cũng đủ vui,ngày hai bận ra ngoài, đến nhà hàng xóm phía Ðông ăn cơm, kỳ dư ngồi lỳ trong nhàmà thôi.Có anh học trò ở láng giềng phía Ðông tình cờ đến chơi, nói đùa rằng:- Anh sống một mình mà không sợ ma hồ ư?Chàng cười đáp:- Là trượng phu thì sợ gì ma với hồ. Con trống đến ta có kiếm sắc, con mái đến thì cònphải mở cửa, rước vào ấy chứ!Anh học trò láng giềng trở về, bày kế với bạn hữu, đêm bắc thang cho gái điếm tràotường vào, rón tay gõ cửa.Chàng nhìn ra, hỏi là ai, cô kỹ nữ tự xưng là ma. Chàng khiếp đảm, răng va vào nhaulập cập.Cô gái quay gót trở ra. Hôm sau, anh học trò láng giềng đến phòng học của chàng từsớm. Chàng kể lại điều mình đã gặp, lại ngỏ sắp bỏ đây mà về.Anh học trò lá gặp, giềng ngỏ- Thế sao không mở cửa rước người ta?Chàng bỗng hiểu ra mình bị lỡm, bèn cứ ở yên như trước.Ðược chừng nửa năm, đang đêm một cô gái đến gõ cửa thư phòng. Chàng nghĩ đâychắc là trò đùa của bạn, bèn mở cửa mời vào, thì hoá ra một mỹ nữ đẹp nghiêng thành.Ngạc nhiên, Chàng hỏi từ đâu đến, nàng đáp rằng:- Thiếp là Liên Hương, kỹ nữ ở khu nhà phía Tây.Trên bến sông vốn có nhiều thanh lâu nên chàng tin ngay. Bèn tắt đàn lên giường, quấnquít bằng thích.Từ đó cứ cách dăm ba ngày lại một lần nàng đến.Một đêm, đang ngồi một mình trầm tư mặc tưởng thì một cô gái thướt tha bước vào.Chàng cứ nghĩ là Liên Hương, đón đợi để cùng trò chuyện, nhìn mặt hoá ra khôngphải. Tuổi chỉ mười lăm, mười sáu, tay áo buông chùng, tóc thề bỏ xoã, phong vânthanh tú, bước đi uyển chuyển như chao qua lượn lại. Thất kinh, ngờ là hồ. Cô gáibảo:- Thiếp là con gái nhà lương thiện. Họ Lý , mến chàng cao nhã, mong được mắt xanhrủ lòng đoái đến.Chàng mừng rỡ, cầm tay, thấy lạnh như băng, hỏi:- Sao mà lạnh thế?Ðáp:- Tạng người mảnh dẻ, đêm nay lai phải dầm sương móc, không lạnh sao được!Thế rồi giải quần là trút bỏ, lồ lộ là gái trinh. Nàng nói:- Thiếp vì tình duyên xui khiến mà chỉ một sớm đánh mất tấm thân son trẻ; nếu khôngrẻ rúng là quê mùa, thì ngày ngày xin được hầu gối chăn. Không biết chốn khuê phòngcòn có người nào nữa không?Chàng đáp:- Không có ai, chỉ có một nàng ca kỹ láng giềng, nhưng thỉnh thoảng mới đến.Nàng bảo:- Nếu thế thì phải cẩn thận đề phòng mới được. Thiếp không thể sánh vai với đámngười trong kỹ viện, chàng hãy giữ kín chớ tiết lộ. Cứ bên kia đến thì bên này đi, bênkia đi thì bên này đến là được.Gà vừa gáy, sắp từ biệt, nàng tặng lại một chiếc giày thêu, nói rằng:- Ðây là vật thiếp mang dưới chân, cầm mà chơi cũng gửi vào đây chút thương nhớ,nhưng lúc có người thì cẩn thận, đừng có đem nghịch.Chàng nhận lấy, ngắm nghía, thấy mũi cong cong như chiếc dùi cởi nút, trong lòng rấtthích thú. Ðêm hôm sau nhân vắng người, lại mang ra sờ ngắm, bỗng cô gái từ đâuphơi phới đi đến, bèn lại quấn quít yêu đương. Từ đó mỗi lần mang giày ra, thế nàonàng cũng đến đúng như mình mong. Lấy lấy làm lạ, bàn gạn hỏi. Nàng cười nói:- Tình cờ mà phù hợp đấy thôi.Một hôm, Liên Hương đến, kinh ngạc hỏi:- Chàng sao thần sắc tiều tuỵ thế?Chàng nói chính mình cũng không rõ vì sao. Liên Hương bèn từ biệt mà đi, hẹn mườinày sau sẽ trở lai. Sau khi nàng đi, Lý đến thường xuyên, không đêm nào vắng. Hỏichài,- Người tình của chàng sao đã lâu lắm không thấy tới?Nhân kể lại lời hẹn của Liên, Lý cưngg- Chàng xem nhan sắc của thiếp so với Liên Hương thế nào?Ðáp:- Khá khen cả hai đều tuyệt sắc. Nhưng Liên Hương da dẻ có phần ấm áp hơn.Mặt Lý biến sắc- Chàng nói đẹp cả đôi là nói trước mặt thiếp thế thôi! ả ấy chắc phải là người tiêntrong nguyệt điện, thiếp hẳn không bằng rồi.Nhân thế rầu rĩ không vui. Rồi bấm đốt ngón tay, thì kỳ hẹn mười ngày đã đến, bèndặn chớ có tiết lộ, để mình nhìn trộm cô nàng xem sao.Ðêm hôm sau, Liên Hương quả đến, cười nói rất đằm thắm. Kịp đến khi đi nằm,bỗng hốt hoảng kêu lên:- Nguy rồi! Mười ngày không thấy mặt, mà sao đã suy nhược nhanh thế? Có đảm bảolà không gặp gỡ ai khác nữa đấy chứ?Chàng hỏi duyên có vì sao. Nàng đáp:- Thiếp cứ xét thần sắc thì biết. Mạch đập tán loạn, như tơ rối, chứng này là ma ámrồi.Ðêm sau nữa. Lý trở lại. Chàm sau- Ngắm Liên Hương thấy thế nào?- Ðẹp thật! Thiếp vẫn cho rằng trên đời không có người đẹp như vậy được, đích thị làhồ. Lúc đi rồi, mình bám theo đằng sau, thì ra ở núi Nam Ly, mà lại sống trong hang.Chàng nghĩ cô ta ghen, nên cũng gật đầu cho qua. Sau đấy một đêm, lại đùa bỡn LiênHương rằng:- Tôi chẳng tin đâu, nhưng có người nói nàng là hồ đấy.Liên vội hỏi ngay người ấy là ai. Cười đáp:- Tôi nói đùa nàng đấy thôi!Liên hỏi lại:- Hồ thì khác gì người?Ðáp:- Kẻ nào bị nó mê hoặc thì bị ốm, nặng quá là chết, vì thế mới đáng sợ.Liên đáp:- Không đúng đâu, như cỡ tu ...

Tài liệu được xem nhiều: