Trương Hồng Tiệm người phủ Vĩnh Bình, mười tám tuổi đã là danh sư trong quận. Bấy giờ quan lệnh hạt Lư Long là ông Triệu nọ tham tàn bạo ngược, nhân dân đều khổ vì ông. Có chàng họ Phạm bị đánh chết, các bạn học phẫn nộ trước nỗi oan của bạn, định kêu lên quan Bộ viện, nhờ Trương viết lá đơn, hẹn chàng cùng tham dự. Trương bằng lòng. Vợ chàng là Phương thị đẹp mà giỏi, nghe được mưu ấy, can rằng: ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Liêu trai chí dị - Phần 20 Phần 20 Trương Hồng TiệmTrương Hồng Tiệm người phủ Vĩnh Bình, mười tám tuổi đã là danh sư trong quận.Bấy giờ quan lệnh hạt Lư Long là ông Triệu nọ tham tàn bạo ngược, nhân dân đềukhổ vì ông. Có chàng họ Phạm bị đánh chết, các bạn học phẫn nộ trước nỗi oan củabạn, định kêu lên quan Bộ viện, nhờ Trương viết lá đơn, hẹn chàng cùng tham dự.Trương bằng lòng. Vợ chàng là Phương thị đẹp mà giỏi, nghe được mưu ấy, can rằng:- Ðại phàm Tú tài hành sự, có thể cùng chung thắng lợi mà không thể cùng chung thấtbaị. Thắng thì ai nấy tham công của trời, một khi thất bại thì tan tác như ngói vỡkhông sao họp lại được. Nay thế giới này là thế giới của thế lực, ngay hay queo khóxác định được bằng lý. Chàng lại đơn độc, hoặc giả công việc xấu đi, thì ai là ngượcbằng l. Chàng lại đơợcTrương phục lời vợ, có ý hối, bèn lựa lời từ tạ các thư sinh, chỉ viết lá đơn rồi ra về.Qua thẩm vấn lần đầu, chưa biết là được hay không. Triệu đem số vàng lớn nộp chocác quan to, đám học trò bị bắt hết vì tội kết bè đảng. Lại truy bắt người viết đơnkiện, Trươ hối, bàÐến địa giới phủ Phượng Tường, tiền đi đường cạn hết. Trời xẩm tối còn trù trừ giữachốn đồng không, chẳng biết ngủ đổ nơi nào. Bỗng thấy một xóm nhỏ bèn rảo bướcđi tới. Một bà già đang đi ra đóng cổng, thấy Trương, hỏi chàng cần gì. Trương kể tìnhthực. Bà già bảo:- Ăn uống ngủ nghê đều là việc vặt cả. Có điều là không có đàn ông, không tiện giữkhách lại.Trương hỏi:- Tôi cũng không dám mong gì nhiều, chỉ xin ngủ nhờ trong cổng để tránh hùm sói làđủ.Bà già bèn cho vào, đóng cổng lại, trao cho lá chiếu cói rồi dặn:- Tôi thương khách không có chốn về, trộm cho ở lại qua đêm, tờ mờ sáng mai nên đicho sớm, kẻo nương tử nhà chúng tôi hay biết ắt sẽ quở mắng.Bà già đi khỏi, Trương tựa vào tường nhắm mắt nghỉ. Bỗng có ánh đèn lồng lấp loáng,Trương thấy bà già dẫn đường cho một nữ lang đi ra, vội vàng lánh vào chỗ tối, ghémắt nhòm trộm, thì ra một cô gái đẹp chừng đôi mươi. Ra đến cổng, thấy cái chiếucói, cô hỏi vặn bà già, bà già phải nói thực. Cô gái giận dữ mắng:- Cả nhà toàn đàn bà con gái, sao dám chứa chấp trộm cướp?Lập tức gọi:- Người kia đi đâu rồi?Trương sợ hãi, bước ra phục dưới thềm. Cô gái xét hỏi họ hàng xong, sắc mặt dịu lạibảo:- May là kẻ sĩ phong, lưu lại không đáng ngại. Nhưng u già không biết trình lên, sơ sàiqua quít như thế này, há phải cách tiếp đãi người quân tử?Liền sai bà già dẫn khách vào nhà. Lát sau bày rượu ra, phẩm vật tinh khiết, rồi lại saitrải đệm gấm trên giường. Trương rất lấy làm cảm ơn, nhân đó hỏi riêng bà già họ têngia chủ. Bà già đáp:- Nhà chúng tôi họ Thi, ông bà đều tạ thế, chỉ còn ba con gái. Người cậu gặp mới rồilà cô cả, tên là Thuấn Hoa đó.Bà già đi ra, Trương thấy trên ghế có tập Nam Hoa kinh chú, bèn lấy để trên gối rồiphủ phục trên giường mở ra xem. Bỗng Thuấn Hoa đẩy cửa vào, Trương buông sách,tìm giày mũ. Cô gái đến bên giường ấn chàng ngồi xuống, bảo:- Khỏi cần, khỏi cần!Nhân đó nàng ngồi cạnh giường, thẹn thò bảo:- Thiếp thấy chàng là bậc tài sĩ phong lưu, toan đem nhà cửa gởi gắm, lại e phạm phảimối ngờ dưa mận, chẳng hay có tránh khỏi bị vất bỏ không?Trương hoảng sợ không biết trả lời ra sao, chỉ nói:- Không dám giấu, tiểu sinh ở nhà đã có vợ rồi.Cô gái cười:- Ðiều đó tỏ rằng chàng rất thành thực, nhưng không ngại gì cả. Chàng đã không ghétbỏ thì đến mai xin phiền mai mối.Nói xong toan đi ra. Trương nhổm người kéo lại, cô gái cũng ở lại. Trời chưa sáng đãtrở dậy, tặng vàng cho Trương, bảo:- Chàng giữ lấy dùng để đến thăm em. Về chiều, muồn muộn chàng hãy đến, kẻongười khác trông thấy.Trương theo lời, sớm đi tối đến, nữa năm thành lệ thường. Một hôm, Trương đến khásớm, tới chỗ ấy chẳng thấy thôn xóm nào, vô cùng kinh ngạc. Ðang loanh quanh thìnghe bà già lên tiếng:- Sao cậu đến sớm thắ?Trong nháy mắt, nhà cửa y như cũ, còn mình đã ở trong phòng. Trương càng lấy làmlạ. Thuấn Hoa từ nhà trong đi ra, cười bảo:- Chàng ngờ là thiếp chăng? Nói thực với chàng, thiếp là hồ tiên, cùng chàng vốn cómối duyên xưa. Nếu chàng lấy làm quái dị, xin từ biệt ngay lập tức.Trương quyến luyến sắc đẹp của nàng nên cũng yên tâm trở lại. Ðến đêm bảo vớinàng:- Nàng đã là tiên, hẳn ngàn dặm chỉ bằng một hơi thở. Tiểu sinh xa nhà đã ba năm, nỗinhớ vợ canh cánh bên lòng, vậy nàng có thể dắt tôi về thăm một lần được chăng?Nàng có vẻ không bằng lòng đáp:- Thiếp tự thấy tình cầm sắc sâu nặng hơn chàng. Chàng ở với người này lại nhờngười kia, đem cách ấy mà đối xử với người nhân ái với mình là sai lầm đấy.Trương tạ lỗi nói:- Sao nàng lại nói ra những lời như thế? Ngạn ngữ có câu: Một ngày vợ chồng, trămnăm ơn nghĩa . Sau này tôi trở về, khi nhớ đến nàng cũng như hôm nay tôi nhớ vợ vậy.Thiết nghĩ có mới quên cũ, nàng cho thế là phải được sao?Nàng bèn cười:- Lòng dạ thiếp hẹp hòi, đối với thiếp, chỉ muốn chàng không quên; đối với ...