Danh mục

Liêu trai chí dị - Phần 21

Số trang: 9      Loại file: doc      Dung lượng: 51.50 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
Jamona

Phí tải xuống: 5,000 VND Tải xuống file đầy đủ (9 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Thư sinh họ Cố người Kim Lăng, học rộng tài hoa, nhưng nhà rất nghèo, lại vì có mẹ già không nỡ rời dưới gối, nên hàng ngày chỉ vẽ thuê viết mướn kiếm ăn. Ðã hai mươi lăm tuổi mà vẫn phòng không lạnh lẽo. Trước cửa nhà chàng là một ngôi nhà bỏ hoang từ lâu, một hôm có một bà già cùng một cô gái đến thuê để ở.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Liêu trai chí dị - Phần 21 Phần 21 Cô Gái Nghĩa HiệpThư sinh họ Cố người Kim Lăng, học rộng tài hoa, nhưng nhà rất nghèo, lại vì có mẹgià không nỡ rời dưới gối, nên hàng ngày chỉ vẽ thuê viết mướn kiếm ăn.Ðã hai mươi lăm tuổi mà vẫn phòng không lạnh lẽo.Trước cửa nhà chàng là một ngôi nhà bỏ hoang từ lâu, một hôm có một bà già cùngmột cô gái đến thuê để ở.Vì thấy không có đàn ông, nên chàng cũng chưa tiện thăm hỏi gốc tích của họ.Một hôm tình cờ từ ngoài về, chàng gặp cô gái trong phòng mẹ đi ra, tuổi chừng mườitám mười chín, xinh đẹp, thanh tú, trên đời ít có người sánh kịp.Gặp chàng, cô không tránh mặt nhưng có vẻ nghiêm lạnh.Chàng vào nhà hỏi mẹ, bà bảo:- Ðó là cô gái ở nhà trước cửa, sang mượn thước và kéo may.Cô vừa cho biết nhà cũng chỉ có một con một mẹ.Trông cô có vẻ không phải con nhà nghèo.Hỏi sao không lấy chồng, đáp vì còn mẹ già.Ðể mai mẹ sang chào bà cụ, nhân tiện dò xem sao.Nếu ước vọng của họ không cao xa quá thì con có thể phụng dưỡng mẹ già thaynàng .Hôm sau bà qua nhà cô gái, thấy mẹ nàng là một bà lão điếc.Nhìn trong nhà, tịnh không còn một bữa gạo cho ngày mai; hỏi cách sinh sống thì chỉtrông nhờ vào hai bàn tay cô gái. Dần dà mẹ chàng đem chuyện kết thân giữa hai nhà raướm hỏi; bà cụ như ý cũng bằng lòng, nhưng còn quay sang bàn bạc với cô gái; nàngnín lặng, xem chừng không được .Mẹ về, kể lại cho con nghe và tỏ ý ngờ vực nói :- Hay là cô ấy ngại nhà mình nghèo chăng? Tính tình nghiêm nghị không nói khôngcười, xinh như đào mận mà lại lạnh lùng như sương tuyết, thật là người kỳ lạ!Mẹ con than tiếc một lúc rồi cũng bỏ qua.Một hôm chàng ngồi ở phòng, bỗng có một thiếu niên đến nhờ vẽ tranh.Chàng ta dung nhan đẹp đẽ nhưng ý tứ thì khá buông tuồng.Hỏi ở đâu đến, đáp là ở thôn quê.Sau đó vài ba ngày lại đến một lần.Lâu dần thành quen, cười đùa cợt nhã.Chàng suồng sã ôm choàng lấy, cũng không chống cự gì lắm, liền tư thông với nhau.Từ đấy đi lại rất thângGặp khi cô gái đi ngang, thiếu niên đưa mắt nhìn, hỏi là ai, chàng đáp:- Cô hàng xóm.Thiếu niên nói:- Ðẹp thì đẹp thật, mà sao thần sắc đáng sợ thế!Lát sau chàng vào nhà trong, mẹ bảo:- Vừa rồi cô gái sang xin gạo, nói đã hai ngày bếp không đỏ lửa.Cô gái thật có hiếu nhưng nhà nghèo quá, kể cũng đáng thương, ta cũng nên chu cấp ítnhiều.Chàng nghe lời, mang đấu gạo sang, gõ cửa nói lại ý mẹ.Cô gái nhận gạo cũng không cảm tạ .Hàng ngày nàng sang nhà, thấy mẹ chàng may vá, cũng vá áo xâu kim giúp mẹ.Ra vào trong nhà, làm lụng mọi việc như con dâu.Chàng càng thêm biết ơn nàng, mỗi khi có ai biếu xén thức gì đều chia ra biếu lại mẹnàng.Cô gái vẫn không hé răng nói một lời cảm tạ.Bỗng nhiên mẹ chàng mọc cái nhọt ở chỗ kín, đêm ngày kêu khóc.Cô gái thường xuyên đến tận giường chăm sóc, rửa mụn bôi thuốc cho bà, ngày ba bốnbận.Mẹ rất áy náy nhưng cô không nề hà chuyện bẩn thỉu.Mẹ nói:- Ôi, làm sao có một nàng dâu như con trông nom mẹ lúc tuổi già, để chết cho mát mẻđây!Nói xong, buồn bã nghẹn ngào.Cô gái an ủi bà rằng:- Anh nhà là người con chí hiếu, còn hơn cảnh nhà cháu mẹ goá con côi gấp trăm lần.Mẹ nói:- Tới lui hầu hạ bên giường, nào phải là việc người con trai hiếu làm nổi đâu. Vả lại,thân này cũng đã xế chiều, hôm trái nắng trở trời chẳng biết thế nào nên rất khắckhoải về một người nối dõi.Ðang nói thì chàng vào, mẹ khóc bảo:- Mẹ mang ơn nương tử nhiều lắm, con chớ quên báo đáp.Chàng cúi đầu vái tạ.Cô gái nói:- Chàng kính trọng mẹ tôi, tôi không vái tạ, chàng vái tạ làm gì?Do đấy chàng càng thêm kính yêu, nhưng cử chỉ nàng rắn rỏi, không đằm thắm, nênmảy may chẳng sàm sỡ được.Một hôm cô gái ra khỏi cửa, chàng đăm đăm nhìn theo.Nàng bỗng quay đầu lại cười tươi tắn.Chàng mừng rỡ vì việc xảy ra đến ngoài muốn, bèn chạy theo sang nhà; chọc ghẹocũng không kháng cự, vui sướng cùng giao hoan.Xong xuôi, nài- Việc này chỉ một lần, không có lần thứ hai đâu nhé!Chàng không đáp, ra về.Hôm sau, lại hẹn, thì nàng nghiêm nét mặt, không ngoái nhìn, đi thẳng.Ngày ngày nhiều lần qua lại, thường gặp nhau luôn, nhưng nàng không hề làm bộ tươicười hay dùng lời đưa đẳy; hơi đùa cợt một chút đã nghe những câu lạnh người.Một hôm, nhân chỗ vắng người, nàng chợt hỏi:- Chàng thiếu niên hàng ngày vẫn đến là ai thế?Chàng kể tình đầu; nàng bảo:- Ðã nhiều lần y có những cử chỉ, thái độ vô lễ với thiếp rồi.Vì là chỗ thân quen với chàng nên thiếp đành bỏ qua.Nhờ chàng chuyển lời; nếu còn tái phạm tức là không muốn sống nữa đấy!Ðến tối, thiếu niên tới, chàng nói lại, rồi dặn thêm:- Anh phải cẩn thận, người ấy không đụng đến được đâu!Thiếu niên nói:- Không đụng đến được, sao anh lại đụng được?Chàng chối là không có chuyện ấy, thiếu niên nói:- Nếu không có gì sao những lời thô lỗ cợt nhả kia lọt vào tai anh được?Chàng không còn biết nói thế nào.Thiếu niên nói:- Cũng phiền anh chuyển lời hộ: Cô nàng đừng giả v ...

Tài liệu được xem nhiều: