Huyện Tấn Dương, tỉnh Sơn Tây, có quan bình sự họ Vũ, rất mộ đạo Lão, trong nhà có rất nhiều sách Lão Trang. Ông bà bình sự có một gái, tên Thanh Nga, rất mực kiều diễm, thường lén đọc sách của cha và rất hâm mộ Hà Tiên Cô. Năm Thanh Nga 14 tuổi, Vũ ông bỏ nhà sang ở huyện Thuận Thiên tỉnh Hà Bắc, rồi vào núi Thuận Sơn tu tiên. Thanh Nga ở lại Tấn Dương với mẹ, cũng bắt chước cha, lập chí tu tiên. Vì thế, Thanh Nga quyết chẳng lấy chồng. Có...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Liêu trai chí dị - Phần 25 Phần 25 Vợ Chồng TiênHuyệt viên tằng thám tú phòng xuânTạc thạch trùng liên động phủ nhânÐạo sĩ tặng sàm như hữu ýÐộ tha hiếu tử tác tiên nhânHuyện Tấn Dương, tỉnh Sơn Tây, có quan bình sự họ Vũ, rất mộ đạo Lão, trong nhàcó rất nhiều sách Lão Trang. Ông bà bình sự có một gái, tên Thanh Nga, rất mực kiềudiễm, thường lén đọc sách của cha và rất hâm mộ Hà Tiên Cô. Năm Thanh Nga 14tuổi, Vũ ông bỏ nhà sang ở huyện Thuận Thiên tỉnh Hà Bắc, rồi vào núi Thuận Sơn tutiên. Thanh Nga ở lại Tấn Dương với mẹ, cũng bắt chước cha, lập chí tu tiên. Vì thế,Thanh Nga quyết chẳng lấy chồng. Có đám nào tới hỏi, Thanh Nga cũng từ chối. Vũbà chiều ý con, chẳng ép duyên.Ở Tấn Dương lại có quan huyện úy họ Hoắc, quán tại huyện Sơn Hữu. Ông bà huyệnúy có một trai, tên Hoàn, tên chữ Khuông Cửu, kém Thanh Nga một tuổi. Năm KhuôngCửu lên 5, Hoắc ông qua đời, để lại cho Hoắc bà một ngôi nhà ở Tấn Dương và mộtdinh cơ ở Sơn Hữu. Khuông Cửu học giỏi, nổi tiếng thần đồng, năm 11 tuổi đã đậuthủ khoa khóa thi nhập học trường huyện. Vì thương yêu con quá, Hoắc bà chỉ cho contới trường rồi lại bắt về nhà chứ chẳng cho đi đâu. Vì thế, năm 13 tuổi, Khuông Cửuvẫn chưa biết mặt chú cô cậu dì nội ngoại. Khuông Cửu rất có hiếu với mẹ, songcũng rất hiếu sắc. Tuy còn ít tuổi, song hễ thấy gái đẹp là đã si mê.Một hôm đi học về, gặp Thanh Nga ở dọc đường, Khuông Cửu bỗng cảm thấy lòngxao xuyến. Dò hỏi mọi người, biết Thanh Nga là con Vũ bà, Khuông Cửu bèn nói vớimẹ:Mẹ nhờ bà mối tới nhà Vũ bà hỏi Thanh Nga cho con đi! Hoắc bà đáp:Mẹ nghenói Thanh Nga đã lập chí tu tiên, quyết chẳng lấy chồng, hỏi làm chi cho phí công vôích! Bị phật ý, Khuông Cửu hậm hực, cứ buồn rầu mãi. Thấy con buồn, Hoắc bà bènnhờ bà mối tới hỏi Thanh Nga cho con. Quả nhiên Thanh Nga từ chối. Khuông Cửu cốnghĩ ra phương kế để gặp Thanh Nga, song nghĩ mãi mà vẫn chưa ra phương kế gì.Một hôm, Khuông Cửu ra cổng đứng chơi. Thấy một đạo sĩ đi qua, tay cầm chiếc dầmnhỏ, chỉ dài chừng gang tay, Khuông Cửu lấy làm lạ, bèn chạy tới mượn để coi, rồihỏi:Dầm này dùng để làm chi? Ðạo sĩ cười, đáp: Ðể khoét đá cứng Hỏi:Nhỏ thếnày thì làm sao mà khoét? Cười, đáp:Tuy nhỏ song cứng và sắc lắm! Khuông Cửulắc đầu, tỏ vẻ chẳng tin. Ðạo sĩ bèn lấy lại dầm, khoét vào tảng đá ở ngoài cổng.Thấy tảng đá bị lõm vào một lỗ, Khuông Cửu kinh ngạc, lại mượn dầm để ngắmnghía. Ðạo sĩ cười, nói:Thích thì cho đó! Khuông Cửu mừng quá, đáp:Xin chờ mộtlát! rồi cầm dầm chạy vào nhà, lấy một mớ tiền, đem ra trả đạo sĩ. Ðạo sĩ lắc đầucười, nói:Cho chứ đâu có bán! rồi lững thững bỏ đi. Khuông Cửu bèn đem dầm vàonhà, khoét vào góc tường ở cuối sân thì thấy góc tường cũng bị thủng. Khuông Cửumừng lắm, định bụng sẽ đem dầm tới nhà Vũ bà, khoét tường để vào gặp Thanh Nga,chẳng biết rằng làm như thế là phạm pháp.Ðêm ấy, Khuông Cửu giắt dầm vào thắt lưng, lén mẹ trèo tường ra khỏi nhà. Tới nhàVũ bà, thấy một vòng tường vây kín, Khuông Cửu bèn rút dầm, khoét một lỗ hổngdưới chân tường rồi chui vào. Thấy một vòng tường nữa, Khuông Cửu lại khoét rồilại chui vào. Thấy ở bên trong có một sân rộng và ở cuối sân có một căn phòng còn đènsáng, Khuông Cửu bèn chạy tới, áp mắt vào lỗ khóa mà dòm. Thấy Thanh Nga đangcởi bỏ nữ trang rồi tắt đèn đi nghỉ, Khuông Cửu chưa dám có hành động gì, chỉ népmình ở ngoài hành lang để nghe ngóng.Lát sau, thấy cảnh vật đã im, Khuông Cửu mới rút dầm khoét tường rồi chui vào. Dóndén bước tới cạnh giường, thấy Thanh Nga đang thở đều đều, Khuông Cửu khẽ cởigiầy, leo lên giường, nằm nép cạnh chiếc chăn gấm, nhắm mắt hưởng hương thơm.Mệt mỏi từ tối, nay thấy thoải mái, Khuông Cửu ngủ thiếp đi.Lát sau, Thanh Nga thức giấc. Thấy ánh trăng tỏa sáng đầy phòng, Thanh Nga lấy làmlạ, bèn đảo mắt nhìn quanh. Thấy trên tường có một lỗ hổng mới khoét, Thanh Ngakinh hãi quá, vội dón dén ngồi dậy, tới giường tì nữ, lấy tay bịt miệng, nói thầm vàotai:Khẽ chứ, hãy ra khỏi phòng này ngay! Hai người cùng dón dén, mở cửa lẻn rasân, chạy tới phòng bà vú, gõ cửa gọi bà dậy, thuật lại chuyện cho nghe. Bà vú vộithắp đèn, lấy cho mỗi người một cây gậy, bảo theo mình trở lại phòng Thanh Nga.Tới giường, bà vú soi đèn. Thấy một chú bé, mặt mũi non choẹt, tóc kết trái đào, đangnằm ngủ say, bà bèn lay dậy. Chú bé nhỏm dậy, mắt sáng như sao, chẳng sợ hãi chi.Tì nữ nhận ra chú bé là Khuông Cửu, con trai Hoắc bà, thì thấy yên tâm, bèn vờ doạnạt:Chắc chú bé này là đạo tặc. Mình hãy bắt trói, đem lên nạp quan Nghe thấy thế,Khuông Cửu bật khóc, nói:Chỉ vì thương yêu nương tử đây nên muốn được gần gũichứ đâu có phải là đạo tặc! Tì nữ hỏi:Làm thế nào mà khoét được ba lần tường?Khuông Cửu liền rút chiếc dầm ở lưng ra, nói:Dầm này sắc lắm, khoét tường rấtdễ! Tì nữ liền giằng lấy, đem khoét thử vào tảng đá ở đầu hè, thì thấy đúng như lời.Tì nữ kinh hãi, nghĩ chắc chiếc dầm là thần vật của thần ban cho Khuông Cửu. Tì nữvào phòng, ướm hỏi tiểu chủ ...