Lan hương dĩ thị giáng vân xa Hà tất tiên nguyên cánh phiếm tra Tỉnh đắc thu phong đoàn phiến lãnh Bất ưng lưu tử chỉ lưu hoa Huyện Lạc Dương, tỉnh Hà Nam, có hai anh em nho sinh họ Thường, chung sống trong ngôi nhà của cha mẹ để lại. Người anh tên Ðại Dụng, 21 tuổi, còn độc thân. Người em tên Ðại Khí, 19 tuổi, đã đính hôn song sắp tới ngày cưới thì vị hôn thê bị bạo bệnh mà mất. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Liêu trai chí dị - Phần 27 Phần 27 Cát Cân Và Ngọc BảnLan hương dĩ thị giáng vân xaHà tất tiên nguyên cánh phiếm traTỉnh đắc thu phong đoàn phiến lãnhBất ưng lưu tử chỉ lưu hoaHuyện Lạc Dương, tỉnh Hà Nam, có hai anh em nho sinh họ Thường, chung sống trongngôi nhà của cha mẹ để lại. Người anh tên Ðại Dụng, 21 tuổi, còn độc thân. Ngườiem tên Ðại Khí, 19 tuổi, đã đính hôn song sắp tới ngày cưới thì vị hôn thê bị bạo bệnhmà mất.Ðại Dụng rất mê hoa mẫu đơn. Nghe đồn huyện Tào Châu tỉnh Sơn Ðông giáp vùngTề, Lỗ, có nhiều giống mẫu đơn đẹp nổi tiếng, Ðại Dụng vẫn ước ao có dịp được tớithăm Tào Châu một chuyến.Năm ấy, vào khoảng đầu tháng hai, một hôm có việc phải đi Tào Châu, Ðại Dụngmừng lắm, vội sắm sửa hành trang, dặn dò em mọi gia vụ, rồi lên đường.Tới Tào Châu, dạo quanh huyện thành, chợt thấy một vườn mẫu đơn rộng lớn, trongcó căn nhà bỏ trống với hòn núi giả, Ðại Dụng bèn vào hỏi thuê. Chủ nhà bằng lòngcho thuê. Ðại Dụng liền đem hành trang vào cư ngụ. Lúc đó, mẫu đơn mới trổ nụ chứchưa nở hoa.Thu xếp xong công việc, Ðại Dụng chưa chịu về, nán lưu lại Tào Châu để xem hoanở. Ngày nào Ðại Dụng cũng quanh quẩn ở trong vườn, mong hoa sớm nở cho mìnhthưởng ngoạn. Chẳng bao lâu, hoa nở rộ đầy vườn. Ðại Dụng thích quá, lấy giấy bútra vườn ngắm hoa mà làm thơ, ca tụng vẻ đẹp của mẫu đơn. Ðại Dụng làm được đếntrên một trăm bài thơ. Tháng sau, khi tiền lưng đã cạn, Ðại Dụng đem cầm chiếc áolạnh, lấy tiền lưu lại Tào Châu thêm ít bữa để thưởng ngoạn mẫu đơn.Một sáng, Ðại Dụng ra vườn ngắm hoa thì chợt thấy ở cuối vườn có một nữ lang,phục sức cung trang màu tím, với một bà lão, cùng đứng ngắm hoa. Thầm nghĩ nữ langlà một tiểu thư con nhà thế gia trong vùng, Ðại Dụng vội rúc vào núp trong bụi câycạnh hòn núi giả, chẳng dám giáp mặt vì sợ gặp chuyện rắc rối với thế gia.Lát sau, nữ lang thôi ngắm hoa, leo lên hòn núi giả ngồi nghỉ, còn bà lão thì đứng cạnhcanh chừng. Từ trong bụi cây, Ðại Dụng chú mục dòm lén thì thấy nữ lang có một vẻđẹp phi phàm không thấy có ở các giai nhân trần thế. Vì thế, Ðại Dụng nảy ý chắc nữlang là tiên nữ thượng giới chứ chẳng phải là tiểu thư phàm trần! Cứ thắc mắc mãi vềlai lịch của nữ lang, Ðại Dụng cảm thấy bứt rứt khó chịu nên quyết định chui ra khỏibụi cây, rảo bước tới hòn núi giả để hỏi cho ra lẽ. Thấy một nho sinh bước tới chỗnương tử mình ngồi, bà lão vội nhảy ra cản đường, quát:Cuồng sinh này làm chivậy? Ðại Dụng kinh hãi quá, vội quỳ xuống đất, chắp tay đáp:Tiểu sinh có dám làmchi đâu! Chỉ muốn tới hỏi thăm xem nương tử đây có phải là tiên nữ thượng giới haykhông mà thôi! Bà lão quát:Ðừng có nói xàm! Cút đi ngay, kẻo ta bắt giải lên huyện,xin quan trị tội bây giờ! Ðại Dụng chẳng dám nói chi thêm mà cũng chẳng dám đứngdậy, cứ quỳ yên ở dưới đất. Thấy thế, nữ lang mỉm cười, nói:Mụ mụ ơi! Mặc ngườita! Mình về đi thôi! Bà lão vội quay người lại, đỡ nữ lang xuống đất rồi dắt đi. Chờcho hai người đi khuất vào lùm cây ở cuối vườn, Ðại Dụng mới dám đứng dậy, thấtthểu về phòng.Vào phòng, Ðại Dụng nằm vật xuống giường, thấp thỏm lo rằng thế nào bà lão cũngsẽ về mách với huynh trưởng thế gia về chuyện mình tò mò hỏi lai lịch của nữ lang,và rồi thế nào huynh trưởng thế gia cũng sẽ sai người nhà tới đây hỏi tội mình. ÐạiDụng đâm ra hối hận, tự trách mình tò mò làm chi cho sinh chuyện. Vì lo sợ, hối hận,nên suốt đêm ấy, Ðại Dụng chẳng hề chợp mắt.Sáng sau, Ðại Dụng hồi hộp chờ đợi người nhà thế gia tới hỏi tội, song chờ từ sángtới chiều cũng chẳng thấy chi! Vì thế, Ðại Dụng lại nảy ý chắc nữ lang là tiên nữthượng giới! Rồi đâm ra tương tư, tưởng nhớ nhan sắc và tiếng nói của nữ lang đếnmất ăn mất ngủ. Ba ngày sau, Ðại Dụng soi gương thì thấy mặt mũi hốc hác hẳn đi.Tối ấy, Ðại Dụng thắp đèn, ngồi tựa lưng vào ghế mà tương tư nữ lang. Ðột nhiên,thấy lồng ngực khó thở, đầu óc đần độn, rồi chợt thấy bà lão, tay cầm bình rượu, đẩycửa bước vào phòng, nói:Nương tử nhà lão thân tự tay pha chế bình rượu độc này, sailão thân đưa tới, bảo cuồng sinh phải uống ngay đi! Nghe thấy thế, Ðại Dụng lấylàm lạ, nói:Tiểu sinh với nương tử nhà lão bà là hai người xa lạ, có thù oán gì vớinhau đâu? Vì thế, tiểu sinh chẳng tin là nương tử nhà lão bà lại bắt tiểu sinh phảiuống rượu độc! Tuy nhiên, nếu rượu này quả là rượu độc do chính tay nương tử nhàlão bà pha chế thì tiểu sinh xin uống hết ngay! Chết đi cho rồi, chứ sống mà tương tưtrong tuyệt vọng như thế này thì cũng khổ lắm! Nói xong, Ðại Dụng đứng dậy đỡlấy bình rượu trong tay bà lão mà uống một hơi cạn sạch, rồi trả lại chiếc bình. Bà lãomỉm cười, đỡ lấy chiếc bình, đem về.Ðại Dụng lại ngồi xuống ghế. Thấy rượu thơm mát Ðại Dụng thầm nghĩ chắc chẳngphải là rượu độc. Lát sau, Ðại Dụng ngà ngà say rồi ngủ thiếp đi.Sáng sau, khi thức giấc, thấy lồng ngực dễ thở, đầu óc minh mẫn, căn bệnh hôm quađã biến mất, Ðại Dụng càng tin rằng nữ lang là tiên nữ, đã cho mình uống rượu tiênđể chữa bện ...