Danh mục

Liêu trai chí dị - Phần 29

Số trang: 8      Loại file: doc      Dung lượng: 73.00 KB      Lượt xem: 13      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tỉnh Sơn Tây có nho sinh họ Dương, tên Tử Úy, gia tư khá giả nhờ ở gia sản của cha mẹ để lại. Năm ấy, Tử Úy bỏ Sơn Tây sang Sơn Ðông, mua một ngôi nhà ở huyện Tứ Thủy để cư ngụ. Ngôi nhà nằm giữa một vườn bạch dương, có hàng rào dâm bụt vây quanh. Ðêm đêm, gió thổi vào lá bạch dương gây nên tiếng rì rào như tiếng sóng vỗ. Cổng chính ngôi nhà trông ra một cánh đồng trống trải, đầy cổ mộ. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Liêu trai chí dị - Phần 29 Phần 29 Lấy Người, Ma Sống LạiHoang thảo thùy hương dạ sắc hônNgâm hoài bi sở nguyệt vô ngônThập niên nhất giác tuyền đài mộngHà tất chân hương thủy phản hồnTỉnh Sơn Tây có nho sinh họ Dương, tên Tử Úy, gia tư khá giả nhờ ở gia sản của chamẹ để lại.Năm ấy, Tử Úy bỏ Sơn Tây sang Sơn Ðông, mua một ngôi nhà ở huyện Tứ Thủy đểcư ngụ. Ngôi nhà nằm giữa một vườn bạch dương, có hàng rào dâm bụt vây quanh.Ðêm đêm, gió thổi vào lá bạch dương gây nên tiếng rì rào như tiếng sóng vỗ. Cổngchính ngôi nhà trông ra một cánh đồng trống trải, đầy cổ mộ.Một tối, Tử Úy vừa thắp đèn lên để đọc sách thì chợt nghe có tiếng thiếu nữ ngâmthơ, từ ngoài hàng rào vọng vào nhà. Âm thanh trong vắt song đượm vẻ ai oán thêlương, ngâm đi ngâm lại mãi hai câu:Nguyên dạ thê phong khước đảo xuy,Lưu huỳnh thông thảo phục triêm vi.(Ðêm xuân gió nhẹ lạnh căm căm,Ðom đóm theo hoa lướt buổi rằm)Tử Úy cứ thắc mắc, chẳng hiểu là tiếng người hay tiếng ma. Sáng sau, Tử Úy ra ngoàihàng rào để coi xem có vết chân người hay không thì chẳng thấy gì ngoài một chiếc nịtbít tất mắc trong bụi cỏ gai. Tử Úy nhặt lên, đem về nhà, để trên thành cửa sổ. Tối ấy,quá canh hai, lại nghe có tiếng ngâm thơ, Tử Úy bèn bắc ghế đứng nghển cổ nhìn quahàng rào xem là ai thì bỗng thấy tiếng ngâm im bặt. Vì thế, Tử Úy nghĩ chắc là ma.Tuy nhiên, Tử Úy vẫn ưa thích tiếng ngâm ấy.Tối sau, Tử Úy ra phía ngoài hàng rào, nấp trong bụi rậm để rình. Sắp sang canh hai,chợt thấy từ trong bụi cỏ ở đằng xa, có một nữ lang, dáng điệu tha thướt, lướt tới mộtcây nhỏ cạnh hàng rào nhà mình, đứng tựa vào cây, cúi đầu ngâm thơ, Tử Úy khẽ lêntiếng đằng hắng. Nữ lang nghe có tiếng người, vội lướt trở lại bụi cỏ rồi lẩn mất.Từ đó, tối nào Tử Úy cũng ra nấp trong bụi rậm để chờ nghe lén. Ðến khi nữ langngâm xong, lẩn vào bụi cỏ, Tử Úy mới quay vào nhà.Một tối, khi nghe nữ lang ngâm xong, Tử Úy chợt nghĩ ra hai câu kế, liền cất giọngngâm tiếp:U tình khổ tự hà nhân kiến,Thúy tụ đan hàn nguyệt thượng thì.(Nỗi niềm buồn tủi nào ai thấy,Áo biếc cô đơn dưới bóng trăng)Ngâm xong, thấy chung quanh vắng lặng, Tử Úy bèn quay vào nhà. Vừa ngồi xuốngghế, chợt thấy nữ lang từ ngoài sân bước vào, chắp tay vái chào, Tử Úy mừng lắm,vội chắp tay đáp lễ, hỏi:Nương tử họ tên chi? Nữ lang đáp:Thiếp họ Chu, tên LiênTỏa Hỏi:Nhà ở đâu? Ðáp:Cũng ở gần đây thôi Hỏi:Quê cũng ở huyện này phảikhông? Ðáp:Không phải! Ở huyện Lũng Tây tỉnh Cam Túc! Hỏi:Sao lại sang đâylưu ngụ? Ðáp:Vì khi trước gia phụ dời nhà sang đây, nên dắt sang theo! Hỏi:Nương tử có phải là người sống không? Ðáp:Không phải! Thiếp là ma! Hỏi:Saoqua đời sớm thế? Ðáp:Vì bị bạo bệnh! Tử Úy hỏi:Mộ ở đâu? Nữ lang lấy ngóntay chỉ về phía cánh đồng trước cổng, đáp:Cách đây một dặm, nằm cạnh gốc cổ thụcao! Hỏi:Qua đời đã lâu chưa? Ðáp:Ðã được 20 năm rồi! Từ năm mới 17 tuổi!Hỏi:Sao đêm nào cũng tới đây ngâm thơ? Ðáp:Vì ở chốn cửu tuyền hoang dã quá!Lang thang tới đây ngâm thơ cho đỡ buồn! Hỏi:Hai câu thơ vẫn ngâm là của thi sĩnào? Ðáp:Của thiếp! Hỏi:Sao lại làm thơ ai oán, thê lương thế? Ðáp:Vì muốngửi gấm mối u tình! Hỏi: Thường lẩn trốn người sống, sao tối nay lại dám vàođây? Ðáp:Vào để cám ơn! Hỏi:Cám ơn về việc gì? Ðáp:Về việc đã nghĩ giùmhai câu kế vô cùng tuyệt diệu! Thiếp chỉ nghĩ được hai câu đầu, còn hai câu kế thìchịu! Nay được kẻ sĩ phong nhã nghĩ giùm cho, thiếp khâm phục lắm, nên vào đây đểcám ơn! Hai bên bèn chuyện trò thân mật, cách xưng hô cũng mỗi lúc một thân hơn.Gần tới nửa đêm, bỗng Tử Úy dang tay ra đùa bỡn. Liên Tỏa chỉ đưa tay chống cự yếuớt. Chợt Tử Úy đưa mắt nhìn chằm chặp xuống hai chân Liên Tỏa. Thấy thế, LiênTỏa cười, nói:Cuồng sinh này sàm sỡ quá! Tử Úy nói: Chẳng phải là sàm sỡ đâu!Thấy nịt bít tất lạ thì nhìn đó thôi! Bên phải là nịt màu tím mà bên trái lại là tơ màuvàng! Lúc đó Liên Tỏa mới vỡ lẽ. Liền đáp:Tối nọ ngỡ là bị đuổi bắt, hốt hoảng bỏtrốn, nên bị tuột mất một chiếc nịt, chẳng biết ở đâu! Tử Úy nói:Ðể ta biếu nàngmột chiếc khác! Rồi tới thành cửa sổ lấy chiếc nịt đưa cho. Thấy đúng là chiếc nịtcủa mình, Liên Tỏa hết sức kinh ngạc, hỏi:Lấy ở đâu ra? Tử Úy nói thực cho nghe.Liên Tỏa liền tháo tơ ra, cột nịt vào. Thế rồi, hai người ngồi đàm luận văn thơ. ThấyLiên Tỏa thông tuệ, dễ thương, Tử Úy coi như một bạn văn tri kỷ. Quá nửa đêm, LiênTỏa cáo biệt. Sáng sau, Tử Úy đi về phía đằng trước cổng nhà chừng một dặm thìthấy quả có một ngôi mộ nằm cạnh một gốc cổ thụ cao.Từ buổi ấy, tối nào Tử Úy cũng nghe thấy tiếng ngâm thơ, rồi một lát sau thì thấyLiên Tỏa tới. Hai bên gặp nhau, nói cười vui vẻ, đàm luận văn thơ rất tương đắc, tựahồ như cá gặp nước vậy.Một tối, Tử Úy ngỏ ý muốn ái ân song Liên Tỏa chẳng chịu. Thế nhưng, khi Tử Úyngỏ ý muốn kẻ lông mày cho thì Liên Tỏa lại chịu ngay.Tối khác, Liên Tỏa tới, dặn:Xin chớ nói chuyện đôi ta cho ai biết! Tử Úy hỏi:Tạisao? Ðáp:Vì thiếp nhát lắm! Ngoài chàng ra, thiếp chẳng dám cho người nào gặpmặt vì sợ người ta bắt nạt mình! Tử Úy gật đầu.Mấy hôm sau. Một bữa, Tử Úy mượn được cuốn Liên Xương Cung Từ, đem về đểtrên bàn. Tối ấy, khi Liên Tỏa tới, thấy cuốn cung từ thì bất giác thở dài. Tử Úy hỏi:Sao lại thở dài? Liên Tỏa đáp:Vì sinh thời, thiếp thích đọc cuốn này lắm! Nay thấynó, thiếp lại nhớ tới thủa sinh thời nên ngậm ngùi mà thở dài đó thôi! Tử Úy nói:Cuốn này hay lắm! Ta cũng muốn chép lại một bản để thỉnh thoảng ngâm nga! LiênTỏa nói:Nếu thế thì để thiếp chép cho! Nói xong, liền ngồi dưới đèn mà chép, nétchữ rất ngay ngắn, mảnh mai. Rồi tự chọn cho mình một trăm bài ưa thích, chép thànhmột tuyển tập. Sáng sau, Tử Úy cất bản chép vào rương, để tuyển tập trên bàn, cònbản chính thì đem đi trả.Một tối, Liên Tỏa tới, nói:Chàng nên mua lấy một bàn cờ với một cây đàn để chúngmình giải trí với nhau! Tử Úy gật đầu. Sáng ra, Tử Úy đi mua. Tối đến, khi Liên Tỏatới, thấy có bàn cờ với cây đàn thì mỉm cười, nói: Chàng hãy đấu thử với thiếp vàiván xe ...

Tài liệu được xem nhiều: