Danh mục

Liêu trai chí dị - Phần 34

Số trang: 7      Loại file: doc      Dung lượng: 67.00 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Huyện Tấn Dương, tỉnh Sơn Tây, có công tử họ Nam, tên Tam Phục, thuộc dòng dõi thế gia, được dân chúng trong vùng nể trọng. Năm ấy, Tam Phục hai mươi bảy tuổi, góa vợ, chưa có con. Tam Phục có một ngôi biệt thự ở cách tư thất chừng mươi dặm. Một sáng mùa hè, Tam Phục cưỡi ngựa đi thăm biệt thự. Ði được nửa đường, bỗng trời đổ mưa, Tam Phục bèn xuống ngựa, dắt vào đứng dưới mái cổng căn nhà bên đường để tránh mưa. Chủ nhà là một nông dân, nhận ra khách...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Liêu trai chí dị - Phần 34 Phần 34 Báo OánKhiết tí đương thời cưỡng đế minhNhư hà ủy khí đẳng trần khinhKỳ kỳ quái quái tần tu oánBất sát hương khuê hận bất bìnhHuyện Tấn Dương, tỉnh Sơn Tây, có công tử họ Nam, tên Tam Phục, thuộc dòng dõithế gia, được dân chúng trong vùng nể trọng. Năm ấy, Tam Phục hai mươi bảy tuổi,góa vợ, chưa có con.Tam Phục có một ngôi biệt thự ở cách tư thất chừng mươi dặm. Một sáng mùa hè,Tam Phục cưỡi ngựa đi thăm biệt thự. Ði được nửa đường, bỗng trời đổ mưa, TamPhục bèn xuống ngựa, dắt vào đứng dưới mái cổng căn nhà bên đường để tránh mưa.Chủ nhà là một nông dân, nhận ra khách đứng ở ngoài ngõ là Tam Phục, vội giương dùchạy ra mời vào nhà ngồi chơi. Tam Phục nhận lời. Chủ nhà bèn buộc ngựa của TamPhục vào cột cổng rồi cung kính che dù cho Tam Phục vào nhà.Tam Phục thấy nhà nghèo lắm, chỉ có một phòng khách hẹp với hai phòng ngủ nhỏ.Chủ nhà mời Tam Phục ngồi, đi lấy nước rẩy sàn quét nhà cho khỏi bụi rồi pha trànóng với mật ong, mời Tam Phục uống. Chủ nhà cứ đứng khoanh tay hầu chuyện TamPhục cho tới khi Tam Phục bảo ngồi, chủ nhà mới dám ngồi.Tam Phục hỏi:Ông họ gì? Chủ nhà đáp:Tôi họ Ðậu, tên Ðình Chương Hỏi:Bà ấyđâu? Ðáp:Tiện nội mất đã được ba năm rồi! Hỏi:Ông được mấy người con?Ðáp:Tôi chỉ được một mụn con gái Hỏi:Tên chi? Ðáp:Tiện nữ tên Tố NgaHỏi:Bao nhiêu tuổi? Ðáp:Tiện nữ mười lăm Tam Phục cứ hỏi chuyện Ðậu ôngnhư thế. Chợt Ðậu ông nói:Chẳng mấy khi công tử tới tệ xá chơi, xin mời công tử ởlại dùng với tôi một bữa rượu! Tam Phục nói:Cũng được Ðậu ông bèn xin phépxuống bếp làm cơm.Lát sau, Ðậu ông bưng lên một mâm cơm với thịt gà và rượu, xin phép Tam Phục chomình được ngồi đối ẩm, chuyện trò. Tam Phục gật đầu. Ăn xong, Ðậu ông xuống bếpbảo con pha trà mới rồi lại trở lên tiếp khách.Tố Nga đun nước sôi pha trà, bưng khay trà lên đặt ở cửa phòng khách rồi lại quayxuống bếp. Ðậu ông ra cửa bưng khay trà vào mời Tam Phục. Tuy chỉ nhìn thấy nửangười Tố Nga thấp thoáng ngoài cửa, song Tam Phục cũng biết là Tố Nga đẹp lắm vàcó mái tóc xõa xuống hai vai. Trời tạnh mưa, Tam Phục xin cáo biệt.Về nhà, Tam Phục thấy hình bóng Tố Nga cứ lởn vởn trong đầu rồi thấy lòng mìnhxao xuyến. Hôm sau, Tam Phục sai gia nhân đem gạo và lụa tới biếu Ðậu ông để đáp l.Từ đó, cứ ba ngày một lần, Tam Phục lại sai gia nhân đem rượu thịt tới nhà Ðậu ôngđể mình tới đối ẩm, chuyện trò. Lâu dần, Tam Phục với Ðậu ông trở thành bạn thân.Vì thế, Tố Nga cũng dạn dần, chẳng còn phải tránh né Tam Phục như trước nữa. Mỗilần cha gọi pha trà, Tố Nga đã dám bưng thẳng khay trà vào phòng khách. Thấy TốNga, Tam Phục cứ ngây người ra ngắm. Bắt gặp Tam Phục ngắm mình, Tố Nga chỉmỉm cười.Một hôm, Tam Phục tới gõ cổng nhà Ðậu ông để vào thăm. Tố Nga ra mở. Tam Phụchỏi:Lệnh tôn có nhà không? Tố Nga đáp:Gia nghiêm vừa đi vắng! Hỏi:Bỉ nhân cóthể vào nhà ngồi chờ được không?Ðáp:Xin mời công tử vào! Tam Phục bèn vàongồi ở phòng khách. Tố Nga vào nhà trong, thầm mong cha chóng về tiếp khách.Chờ mãi chẳng thấy cha về, Tố Nga ngại cho khách phải ngồi lâu, bèn đánh bạo bướcra, thay cha tiếp khách. Tam Phục lợi dụng thời cơ, nắm lấy cổ tay Tố Nga, buông lờichọc ghẹo. Tố Nga ngượng quá, nghiêm sắc mặt, nói: Nhà thiếp tuy nghèo song chacon thiếp chẳng chịu để cho ai làm nhục cả! Xin công tử chớ cậy mình giàu có mà làmnhục thiếp! Gia nghiêm muốn thiếp phải đứng đắn để lấy được một tấm chồng tửtế! Tam Phục hoảng sợ, vội chắp tay xin lỗi, nói: Vì bỉ nhân thành tâm muốn đượctiểu nương để ý nên mới trót xúc phạm, mong tiểu nương thứ lỗi cho! Bỉ nhân đã hếttang tiện nội, nay muốn xin cưới tiểu nương về làm kế thất! Nếu tiểu nương ưngthuận thì bỉ nhân sẽ nhờ người tới thưa chuyện với lệnh tôn, khỏi phải nhờ người đikiếm giùm đám khác! Tố Nga tỏ vẻ nghi ngờ, nói: Thiếp thấy khó lòng mà tin đượclời công tử! Công tử là con nhà dòng dõi thế gia, khi nào lại chịu đi cưới con gái mộtgia đình nông dân như thiếp? Tam Phục nói: Nếu tiểu nương chẳng tin thì bỉ nhânxin thề độc! Tố Nga mỉm cười, nói: Công tử cứ thử thề độc cho thiếp coi xem côngtử thề độc tới mức nào? Tam Phục bèn thề: Bỉ nhân là Nam Tam Phục, thề sẽ hỏicưới tiểu nương Ðậu Tố Nga làm kế thất, xin quỷ thần chứng giám. Nếu sau này, bỉnhân bội lời thề này thì xin quỷ thần cứ xử bỉ nhân tội chết! Thấy lời thề độc, TốNga mỉm cười tin tưởng, rồi để mặc cho Tam Phục muốn làm chi thì làm. Tam Phụcbèn bồng Tố Nga vào phòng trong mà ân ái. Khi Tam Phục từ biệt Tố Nga, Ðậu ôngvẫn chưa về.Từ đó, ngày nào Tam Phục cũng sai gia nhân tới ngõ nhà Ðậu ông rình lén. H thấy Ðậuông vừa ra khỏi cổng là gia nhân lại chạy về báo để Tam Phục cưỡi ngựa sang ân áivới Tố Nga.Mười tháng sau. Một hôm Tố Nga giục Tam Phục: Công tử cứ lén lút với thiếp mãinhư thế này thì chẳng phải là kế lâu dài. Công tử đã thuận cho thiếp được núp bóngthì xin công tử hãy chính thức hỏi cưới thiếp ngay đi! Công tử mà hỏi thì chắc chắn làgia nghi ...

Tài liệu được xem nhiều: