Lưu Tử Cố quê ở Hải Châu , năm mười lăm tuổi đến đất Cái thăm cậu, thấy trong cửa hiệu tạp hóa có một cô gái yểu điệu, xinh đẹp vô song, lòng rất yêu thích, lần vào trong hiệu giả vờ mua quạt. Cô gái lên tiếng gọi bố. Bố ra, ý định của Lưu bị cản trở, bèn cố ý trả rẻ mà lui ra. Xa trông thấy người cha đi nơi khác bèn quay lại, cô gái toan tìm bố. Lưu ngăn lại nói: - Không cần, cứ nói giá, tôi không trả rẻ đâu....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Liêu trai chí dị - Phần 37 Phần 37 Cô Tú ( A Tú )Lưu Tử Cố quê ở Hải Châu , năm mười lăm tuổi đến đất Cái thăm cậu, thấy trongcửa hiệu tạp hóa có một cô gái yểu điệu, xinh đẹp vô song, lòng rất yêu thích, lần vàotrong hiệu giả vờ mua quạt. Cô gái lên tiếng gọi bố. Bố ra, ý định của Lưu bị cản trở,bèn cố ý trả rẻ mà lui ra. Xa trông thấy người cha đi nơi khác bèn quay lại, cô gái toantìm bố. Lưu ngăn lại nói:- Không cần, cứ nói giá, tôi không trả rẻ đâu.Cô gái được lời, cố ý nâng giá lên. Lưu không nỡ mặc cả, rút tiền trả rồi đi. Hôm saulại đến, lại làm như trước. Vừa đi được vài bước, cô gái gọi theo:- Trở lại đã! Vừa rồi nói dối đấy, giá thế đắt quá!Nhân mới lấy nửa tiền trả lại. Lưu càng cảm lòng thành thực, hễ rỗi lại đến, vì thếngày càng quen.Cô gáo hỏi:- Chàng ở đâu?Lưu cứ thực nói. Lại hỏi lại thì tự nói là họ Diêu tên là A Tú (**). Lúc Lưu sắp đi, côgái đem những vật đã mua, lấy giấy bọc hộ cẩn thận, rồi lè đầu lưỡi, thấm ướt đểdán lại. Lưu đem về không dám động đến, sợ mất hẳn lằn lưỡi của nàng.Được nửa tháng, người đầy tớ nhòm biết, mới ngầm cùng cậu, cố bắt Lưu phải về.Chàng bâng khuâng vơ vẩn không khuyây, đem những thứ như khăn mặt, phấn, sáp đãmua cất giấu vào trong một cái tráp, lúc vắng người lại khép cửa, tự mình lần giở xemmột lượt. Hễ thấy món nào cũng tưởng nhớ ngẩn ngơ.Năm sau lại đến đất Cái. Hành lý vừa cởi, liền đến ngay chỗ cô gái. Tới nơi thì thấycửa ngõ đóng chặt, thất vọng mà về, bụng vẫn nghĩ rằng đi đâu vắng chưa về. Sánghôm sau lại đến, cửa vẫn khóa như cũ. Hỏi các nhà hàng xóm mới biết, họ Diêu vốnngười Quảng Ninh, vì buôn bán không lợi lắm nên tạm về quê ở. cũng không biết rõbao giờ sẽ trở lại. Tâm thần như nghiêng như đổ; chàng ở vài ngày rồi rầu rĩ mà về.Mẹ bàn dạm vợ cho, nhưng mấy lần chàng đều ngãng ra. Mẹ vừa giận vừa lấy làmlạ. Người đầy tớ liền kể chuyện mấy năm trước cho mẹ biết, mẹ càng đề phòng ráoriết. Đường sang đất Cái từ đó tuyệt hẳn. Lưu đâm thảng thốt, rồi giảm ăn kém ngủ.Mẹ lo lắng không tìm ra cách gì, bèn nghĩ: chẳng bằng theo ý con vậy.Ngay hôm đó liền sắm sửa hành trang cho chàng sang đất Cái, lại chuyển lời nhắn vớingười cậu nhờ làm mối dùm. Cậu nhận lời, đến nhà họ Diêu, một lát trở về nói vớiLưu:- Việc không xong rồi. A Tú đã hứa gả cho một người ở Quảng Ninh!!Lưu cúi đầu ngao ngán, lòng nguội như tro, hy vọng mất hết. Về nhà rồi thường ômtráp mà khóc, bồi hồi tưởng nhớ, chỉ mong thiên hạ lại có người giống như thế.Gặp khi người mối đến, khen người con gái họ Hoàng ở Phục Châu tuyệt đẹp. Lưu sợkhông đúng, bèn sai đánh xe đến đất Phục. Vào cổng Tây, thấy một nhà hướng Bắc,hai cánh cửa cổng nửa khép nửa mở, trong đó một cô gái giống A Tú lạ. Lại chú ý dõitheo, thấy cô gái vừa đi vừa trông lại mà vào, đích thị không sai.Lưu rất xúc động bèn thuê nhà bên Đông, hỏi dò kỹ thì là nhà họ Lý. Nghĩ đi nghĩ lại,chẳng lẽ thiên lại có người giống nhau đến thế ư? Ở mấy hôm, không cậy ai được,chỉ hằng ngày đăm đăm trông chờ ngoài cổng, hy vọng cô gái có lúc lại đi ra.Một hômmặt trời xế về Tây, cô gái quả ra thực, bỗng thấy Lưu, liền quay vào, lấy tay chỉ rađằng sau, lại để bàn tay lên trán, đoạn mới vào. Lưu mừng hết sức nhưng không hiểuý ra sao. Ngẫm nghĩ một lát, rảo bước ra sau nhà, thì thấy vườn hoang trống trải, phíaTây có một bức tường thấp độ ngang vai, mới chợt hiểu, liền ngồi phục trong đám cỏsương. Một lúc lâu, có người từ bên tường kia thò đầu sang khẽ hỏi: Đã đến đấy à.Lưu đáp : Vâng rồi đứng dậy, nhìn kỹ thì thật A Tú. Nhân khóc nức nở, nước mắtnhư dây giòng (***). Cô gái cách tường tay vuốt ve lên mình Lưu lấy khăn lau nướcmắt cho chàng, kiếm lời an ủi ân cần.Lưu nói:- Xoay xỏa trăm kế chẳng xong, tự bảo kiếp này thôi thế là thôi, nào ngờ lại có đêmnay. Nhưng sao nàng lại đến đây?Đáp:- Họ Lý là chú bên ngoại của thiếp.Lưu xin trèo tường sang, cô gái nói:- Chàng cứ về trước, bảo người nhà đi ngủ chỗ khác, thiếp sẽ tự đến.Lưu làm như lời nàng, ngồi đợi. Một lúc sau cô gái lặng lẽ đi vào, ăn mặc không lộnglẫy lắm, vẫn quần áo ngày trước. Lưu kéo ngồi xuống, kể lể nổi nhớ, nhân hỏi:- Nghe nói nàng đã nhận lời người ta, sao còng chưa cưới?Cô gái nói:- Ai bảo thiếp nhận lời là nói sai đấy. Cha thiếp thấy đường sá xa xôi không muốn gảthiếp cho chàng. Có lẽ đó là cậu nói thác ra để chàng đừng mong tưởng nữa mà thôi.Rồi đó lên giường chung gối; lả lướt muôn nghìn cách, đưa đón thật hoan lạc, khôngsao nói hết cho được. Đến canh tư vội trở dậy trèo tường mà đi. Từ đấy Lưu quên hẳný định đến nhà họ Hoàng, trọ liền nửa tháng tại đây, tuyệt nhiên không nói gì đến việcvề nữa.Một đêm người đầy tớ dậy cho ngựa ăn, thấy trong nhà đèn còn sáng, nhòm vào thấyA Tú sợ lắm, không dám hỏi chủ. Sáng dậy, ra hỏi các cửa hàng ngoài chợ, rồi trở vềhỏi Lưu:- Người đêm đêm vẫn đi lại với công tử là ai vậy?Lúc đầu Lưu chối, người đây tớ nói:- Nhà này vắng vẻ là nơi quỷ hồ t ...