Ở trong cung Hạ Thanh núi Lao Sơn có cây nại đông cao hai trượng, thân lớn mươi chét tay, cây mẫu đơn cao hơn trượng, khi trổ hoa rực rỡ như gấm. Thư sinh họ Hoàng ở Mục Châu làm nhà ở đấy để đọc sách. Một hôm ngồi trong cửa sổ trông ra thấy một cô gái áo trắng thấp thoáng trong đám hoa, bụng nghĩ trong đạo quán sao lại có người như thế được, vội chạy ra thì đã trốn mất. Từ đó thường thấy luôn. Bèn nấp trong bụi cây, đợi người ấy tới. Chẳng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Liêu trai chí dị - Phần 42 Phần 42 Hương NgọcỞ trong cung Hạ Thanh núi Lao Sơn có cây nại đông cao hai trượng, thân lớn mươichét tay, cây mẫu đơn cao hơn trượng, khi trổ hoa rực rỡ như gấm. Thư sinh họ Hoàngở Mục Châu làm nhà ở đấy để đọc sách.Một hôm ngồi trong cửa sổ trông ra thấy một cô gái áo trắng thấp thoáng trong đámhoa, bụng nghĩ trong đạo quán sao lại có người như thế được, vội chạy ra thì đã trốnmất. Từ đó thường thấy luôn. Bèn nấp trong bụi cây, đợi người ấy tới. Chẳng bao lâucô gái ấy lại cùng một người mặc xiêm hống nữa đến. Từ xa trông tháy cả hai đềutuyệt đẹp, đi tới gần thì cô xiêm hồng lùi bước nói:- Ở đây có người.Chàng bèn đứng vùng dậy, hai cô sợ hãi bỏ chạy, áo quần phấp phới, thoang thoảnghương thơm. Đuổi theo quá bứa tường ngắn thì đã biến mất tăm. Chàng ái mộ hếtsức, nhân đó đề bài thơ lên thân cây rằng:Tưởng nhớ bao đau khổTần ngần ngóng trước songGặp tay Sa Trá LợiĐâu còn thấy Vô Song (1)Về phòng học ngồi mơ tưởng, chợt một bóng thiếu nữ bước vào. Chàng vừa mừngvừa ngạc nhiên, đứng dậy đón chào. Người cười nói:- Chàng hùng hổ như giặc, khiến người ta hoảng sợ, ai hay cũng là người tao nhã, cógần cũng không hại gì.Chàng bèn hỏi qua thân thế, cô gái đáp:- Thiếp tiểu tự là Hương Ngọc, người chốn bình khang, bị đạo sĩ nhốt ở trong núi này,thực không phải là ý nguyện.Chàng hỏi:- Đạo sĩ tên là gì? Tôi sẽ rửa hờn cho nàng.Cô gái nói:- Bất tất. Hắn ta cũng chưa dám ép buộc gì. Mượn nơi này để cùng khách hào hoa làmchốn gặp gỡ vắng vẻ kể cũng hay.Chàng nói:- Cô gái mặc áo hồng là ai thế?Đáp:- Chị ấy tên là Giáng Tuyết, chị kết nghĩa của thiếp.Bèn ôm nhau đi nằm. Khi tỉnh giấc trời đã rạng đông. Nàng vội đứng dậy nói:- Ham vui quên cả trời đã sáng.Mặc áo, đi giày xong lại nói:- Thiếp xin khẩu chiếm đáp lại chàng bài thơ, chớ có cười nhé:Chóng hết đêm vui thếVừng đông đã dọi songMuốn như đôi én nọCùng chốn đậu song song.Chàng nắm cổ tay nói:-Nàng đã đẹp lại thông minh, khiến người ta yêu quên chết. Một ngày xa nhau nhưcách biệt ngàn năm, nàng lúc nào rỗi cứ lại, đừng đợi đêm nữa.Nàng nhận lời. Từ đó sớm tối cùng nhau. Chàng vẫn thường bảo mời Giáng Tuyết, mànàng không thấy đến, nên lấy làm buồn bực. Nàng nói:- Chị Giáng Tuyết là người lạnh lùng, không si tình như thiếp. Cứ thong thả để thiếpkhuyên nhủ, không việc gì phải vội.Một hôm nàng buồn thảm bước vào nói rằng:- Chàng không giữ được đất Lũng mà còn mong lấy được đất Thục ư (2)? Thôi từ nayxin vĩnh biệt.Chàng hỏi đi đâu thì lấy tay áo lau nước mắt rồi nói:- Cũng do số mệnh cả, không thể nói cùng chàng được. Câu thơ ngày trước này thànhlời sấm:Người đẹp vào tay Sa Trá LợiNghĩa sĩ đâu còn Cổ Áp Nha.Đem vịnh cảnh ngộ thiếp thế mà đúng.Gạn hỏi nàng không chịu nói, chỉ nức nở khóc, suốt đêm không ngủ. Sáng dậy đi sớm.Chàng lấy làm lạ. Hôm sau có họ Lam người ở Tức Mặc, vào cung quán vãn cảnh,thấy cây bạch mẫu đơn, thích ý đào lên mang đi. Chàng mới hiểu ra rằng Hương Ngọclà tinh của hoa vậy, buồn rầu mãi không thôi.Cách vài hôm nghe nói họ Lam đem hoa về trồng , càng ngày càng héo, chàng lại càngân hận, làm năm mươi bài thơ khóc hoa, ngày ngày đến viếng chỗ hố đào, nước mắttuông rơi đầm đìa.Một hôm đi vãng cảnh quay về, xa xa thoáng thấy cô gái mặc áo hồng đứng khóc bênhố đất. Chàng thong thả đi đến gần, nàng cũng không trốn tránh, nhân níu vạt áo, nhìnnhau rưng rưng nước mắt, rồi mời vào nhà. Nàng cũng đi theo than rằng:- Chị em với nhau từ tấm bé, một sớm chia lìa, thấy chàng thương cảm, thiếp cũngmủi lòng nước mắt rơi xuống suối vàng may ra cảm thấu lòng thành mà tái sinhchăng? Nhưng lẻ chết đi thần khí đã tan, trong chốc lát làm sao có thể cùng hai chúngta cười nói được.Chàng nói:- Tiểu sinh phận bạc, làm hại tới người yêu, thực không có phúc được cả hai ngườiđẹp. Ngày trước nhiều lần nhờ Huơng Ngọc đạo đạt lòng thành, sao cô nương khônghạ cố?Nàng nói:- Thiếp cho rằng bọn học trò trẻ tuổi, mười người thì có chín người là phường bạchãnh, có biết đâu chàng là khách chung tình. Tuy nhiên thiếp cùng chàng giao hảo, xinlấy chữ tình, không lấy chữ dâm, còn như đêm ngày suồng sả thì thiếp không khamđược.Nói xong xin từ biệt. Chàng nói:- Phải xa Hương Ngọc lâu ngày bỏ cả ăn cả ngủ. Nhờ nàng ở lại đây chốc lát chokhuây khỏa nỗi nhớ, sao lại quyết liệt như vậy?Nàng bèn ở lại, hết đêm ra về, mấy ngày sao không trở lại. Một hôm mưa lạnh bênngoài, chàng nhớ thương Hương Ngọc, trằn trọc trên giường lệ đẫm chăn gối, bènxốc áo đứng lên, khêu đèn cầm bút vịnh một bài thơ nối theo vần trước:Nhà núi chiều mưa lạnh,Buông rèm tựa trước song.Người tương tư chẳng thấy,Đêm nhỏ lệ song song.Làm xong thơ tự ngâm nga, chợt có tiếng người ngoài cửa sổ:- Có xướng tất phải có họa chứ.Nghe chính là Giáng Tuyết, mở cửa mời vào. Nàng xem thơ xong nối vần liền:Chung gối người đâu nhỉ?Đèn le lói rọi song.Một mình nơi núi thẳm,Đổi bóng bỗng thành song.Chàng đọc thơ, hai hàng nước mắt tuôn rơi, nhân trách nàng thưa gặp mặt. Nàng nói:- Thiếp không thể nồng nàn như Hương Ngọc được, chỉ có thể an ủi chàng khuâycảnh tịch mịch đôi chút thôi.Chàng muốn cùng nàng chăn gối. Nàng nói:Niềm vui gặp gỡ, đâu phải vì chuyện đó.Từ đó, cứ lúc nào chàng thấy quạnh hiu thì nàng lại đến. Đến thì yến ẩm xướng họa,có khi không ở lại ngủ đêm, tan tiệc rồi là về. Chàng cũng chiều theo, thường bảonàng:- Hương Ngọc là vợ yêu của ta, Giáng Tuyết là bạn tốt của ta.Mỗi lần gặp lại hỏi:- Nàng là cây thứ mấy trong viện, xin sớm bảo cho biết, anh sẽ mang về trồng ở trongnhà, khỏi bị bọn ác cướp đi mất như Hương Ngọc, để hận lại suốt đời.Giáng Tuyết đáp:- Chốn cũ khó dời, nói cho chàng biết cũng vô ích. Vợ còn chẳng giữ được, huống hồlà bạn.Chàng không nghe, kéo tay cùng đi ra, đến mỗi cây mẫu đơn lại hỏi:- Có phải nàng đây không?Nàng không nói gì, chỉ bưng miệng cười.Cuối năm chàng về quê ăn tết. Vào khoản ...