Chàng họ Chu, người Văn Đăng (1) cùng với chàng họ Thành, thuở nhỏ cùng theo đòi nghiên bút, do đó mà kết thành bạn thiết (2). Nhưng Thành nghèo, nên quanh năm nhờ vả vào Chu. So với tuổi tác thì Chu lớn hơn, nên gọi vợ Chu bằng chị dâu. Các dịp giỗ tết vẫn đi lại với nhau như một nhà. Vợ Chu sau sinh được đứa con trai thì bạo bệnh chết. Chu cưới vợ kế họ Vương; Thành lấy cớ cô còn ít tuổi nên chưa từng gặp mặt. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Liêu trai chí dị - Phần 43 Phần 43 Tiên Ông Họ ThànhChàng họ Chu, người Văn Đăng (1) cùng với chàng họ Thành, thuở nhỏ cùng theo đòinghiên bút, do đó mà kết thành bạn thiết (2). Nhưng Thành nghèo, nên quanh năm nhờvả vào Chu. So với tuổi tác thì Chu lớn hơn, nên gọi vợ Chu bằng chị dâu. Các dịp giỗtết vẫn đi lại với nhau như một nhà. Vợ Chu sau sinh được đứa con trai thì bạo bệnhchết. Chu cưới vợ kế họ Vương; Thành lấy cớ cô còn ít tuổi nên chưa từng gặp mặt.Một hôm em trai cô Vương đến nhà Chu thăm chị, yến tiệc mở ở ngay phòng ngủ.Thành cũng vừa đến chơi. Người nhà vào báo tin, Chu đang ngồi cho mời vào. Thànhkhông vào từ tạ ra về. Chu phải dời bàn tiệc ra nhà ngoài, rồi chạy theo giữ, Thànhmới quay lại. Vừa ngồi vào bàn thì có người vào báo, một người đầy tớ trai giữ trạicho nhà Chu bị quan huyện đánh rất đau. Nguyên trước đây, kẻ giữ trâu nhà quan lạibộ họ Hoàng để trâu xéo lên ruộng của Chu, vì thế mà đâm ra cãi nhau. Tên giữ trâucủa họ Hoàng chạy về trình chủ. Chủ cho bắt đầy tớ của Chu giải lên quan, rồi bịquan phạt đòn.Chu hỏi rõ tình đầu, nổi giận nói:- Tên nặc nô chăn lợn (3) họ Hoàng kia sao dám làm vậy! Tổ tiên nó còn phải hầu hạtổ phụ ta, thế mà nay mới gặp thời đác chí đã không coi ai ra gì nữa.Giận tràn lên cổ, chàng phẫn chí vùng dậy, muốn chạy ngay đi tìm Hoàng. Thành kéotay ngăn lại, nói:- Giữa thời buổi bạo ngược này, làm gì phân rõ đen trắng. Huống chi quan lại ngày nayquá nửa cũng là lũ trộm cướp không cầm giáo cung đấy thôi!Chu không nghe. Thành năn nỉ hai ba lần, đến chảy nước mắt, chàng mới chịu, nhưnguất ức vẫn không nguôi, trằn trọc suốt đêm. Sáng ra bảo gia nhân rằng:- Họ Hoàng khinh ta quá, ta thù hận nó, nhưng hẵng để đấy đã. Còn quan huyện làquan của triều đình, chẳng phải là quan của quyền thế, nếu có chuyện tranh chấp thìcũng cần hỏi cả hai bên, chứ sao lại như con chó “suỵt” đâu chạy đấy được? Ta cũngphải làm đơn kiện đầy tớ nhà kia xem nó phân xử thế nào.Đám gia nhân hết thảy đều vun vào, chàng bèn quyết kế, viết tờ cáo trạng gửi lênquan huyện. Quan huyện xé vứt đi. Chu uất, nói những lời xúc phạm đến quan. Quanvừa thẹn vừa căm, lấy cớ bắt chàng tống ngục.Sáng hôm sau, Thành sang thăm Chu mới biết đã vào thành thưa kiện. Vội vàng chạytheo để ngăn lại, thì đã bị nhốt vào ngục rồi, chàng giậm chân than thở, không biết làmthế nào. Bây giờ vừa tóm được ba tên giặc biển; quan huyện và Hoàng đút lót tiền dặnchúng vu cho Chu là đồng đảng, rồi vịn vào lời khai đó mà lột bỏ mũ áo nhà nho, dùngroi tra khảo Chu một cách thảm khốc. Thành vào ngục nhìn nhau mà cay đắng. Bàntính kêu lên tận cửa khuyết. Chu bảo:- Nay thân đã bị xiềng trong cũi, giống như chim trong lồng; dẫu còn một chú em yếuhèn thì cũng chỉ làm được việc đưa cơm tu mà thôi.Thành sốt sắng tự nhận lấy, nói rằng:- Đây là phận sự của tôi. Khó khăn không giúp nhau thì còn gọi là bạn bè làm gì.Rồi chàng lên đường ngay. Em trai Chu định đưa tiền lộ phí đi thì đã đi lâu rồi.Đến kinh chưa biết cửa nào vào mà kêu thì nghe đồn xa giá sắp sửa đi săn. Thành dựtính nấp sẵn trong khu chợ gỗ. Chốt lát xa giá đi qua, chàng ra sụp lạy kêu van thảmthiết. Sớ bèn được chuẩn, giao cho các trạm chuyển về để bộ viện cứu xét và tâu lên.Bấy giờ đã trải qua hơn mười tháng, Chu đã bị ghép bừa vào tội hình. Pháp viện tiếpđược ngự phê cả sợ, phải cho tra xét lại cả lời cung lẫn nghị án. Hoàng cũng sợ mưugiết Chu. Nhân đó hối lộ cho cai ngục, để chúng tuyệt hẵn đường cơm nước. Em Chumang thức ăn vào thăm cũng bị cấm ngặt. Thành lại lên tận viện bày tỏ điều khuấtkhúc, Chu mới được gia ơn hỏi đến, thì đã đói lã không dậy được nữa. Quan pháp việntức giận, cho đánh trượng cai ngục đến chết. Hoàng đâm hoảng phải dùng nghìn lạngvàng đút lót chạy vạy thoát thân, mới được bỏ qua đi một cách mập mờ. Còn quanhuyện thì vì bẻ cong pháp luật phải khép tội đày.Chu được thả về càng phục Thành can đảm. Riêng Thành từ sau khi trải qua kiệntụng, tình đời nguội lạnh như tro. Muốn rủ Chu cùng mình đi ẩn, nhưng Chu còn đắmđuối vợ trẻ, nên nghe nói thì cười chàng viễn vong. Thành tuy không đáp song y đãquyết. Sau khi chia tay, mấy ngày không thấy chàng trở lại, Chu cho người sang nhàThành thám thính, thì người nhà cũng ngỡ chàng đang ở nhà Chu; hai nơi đều khôngthấy nên mới đâm ngờ. Chu biết có chuyện lạ, cho người đi tìm; chùa quán, hang hốckhông đâu không dò hỏi. Thỉnh thoảng lại đem vàng lụa chu cấp cho con của bạn.Được khoảng tám chín năm thì Thành bỗng tự tìm về. Khăn vàng áo lông, nghiễmnhiên đã có dáng dấp đạo sĩ. Chu mừng nắm tay bạn hỏi:- Anh đi đâu để tôi tìm khắp?Cười đáp:- Mấy ngàn hạc nội, nào có nhất định ở đâu. Nhưng từ bấy đến nay may vẫn mạnhkhỏe.Chu sai bày tiệc rượu, kể sơ với bạn nổi niềm xa cách, có ý muốn Thành cởi bỏ áođạo đổi lấy áo thuờng. Thành chỉ cười không nói,. Chu bảo:- Ngu thật! Sao có thể bỏ vợ bỏ con như bỏ cái chổi cùn được.Thành cười mà rằng ...