Danh mục

Liêu trai chí dị - Phần 44

Số trang: 7      Loại file: doc      Dung lượng: 59.50 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tịch Phương BìnhTịch Phương Bình người Đông An (1) , cha tên là Liêm, thẳng tính nhưng nói vụng; nhân cùng một người nhà giàu họ Dương trong làng có chuyện hiềm khích. Họ Dương chết trước, mấy năm sau Liêm mắc bệnh nguy kịch, bảo mọi người rằng:- Lão Dương nay đang lo lót ở dưới âm ty, sai người bắt tôi. Được một chốc, mình mẩy tấy đỏ lên, kêu gào mấy tiếng rồi chết. Tịch buồn thảm, không ăn, nói: ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Liêu trai chí dị - Phần 44 Phần 44 Tịch Phương BìnhTịch Phương Bình người Đông An (1) , cha tên là Liêm, thẳng tính nhưng nói vụng;nhân cùng một người nhà giàu họ Dương trong làng có chuyện hiềm khích. Họ Dươngchết trước, mấy năm sau Liêm mắc bệnh nguy kịch, bảo mọi người rằng:- Lão Dương nay đang lo lót ở dưới âm ty, sai người bắt tôi.Được một chốc, mình mẩy tấy đỏ lên, kêu gào mấy tiếng rồi chết. Tịch buồn thảm,không ăn, nói:- Cha tôi thực thà chất phác, nay bị loài quỷ dữ lăng nhục, tôi phải đánh đường xuốngđất thân oan cho cha mới được.Từ bấy giờ không nói năng gì nữa, lúc thì ngồi, lúc lại đứng, tình trạng giống hệt nhưngười ngây, thì ra hồn đã lìa khỏi xác.Thoạt đầu, Tịch cảm thấy mình ra khỏi cửa, không biết đi đâu. Nhìn trên đường thấycó người đi, bèn hỏi thăm đâu là thành quách của ấp. Một lát, vào đến thành thì chamình đã bị giam vào ngục. Đi đến cửa ngục, xa xa trông thấy cha mình đang ngồi dướithềm, có vẻ khổ sở lắm. Ngước lên nhìn thấy con, nước mắt ông bỗng trào ra, liềngọi:- Quan lại ngục đứa nào cũng nhận hối lộ cả, và được rỉ tai trước cả, nên ngày đêmđánh đập tra khảo, đùi vế dập náp đến tệ hại.Tịch nổi nóng lớn tiếng mắng quân canh ngục:- Nếu như cha ta có tội, thì đã có phép vua, đồ quỷ chết rấp chúng bay há lại có thểhoành hành như thế được sao?Mắng rồi bèn trở ra, kiếm giấy bút làm đơn. Vừa gặp thiên hầu buổi sớm của hoàngthành (2), chàng đệ đơn lên kêu oan. Họ Dương sợ, đút lót từ trong đến ngoài, rồi mớira công đường đối chất. Thành hoàng lấy cớ lời tố cáo của Tịch không có bằng cớ,chẳng coi ra gì cả.Tịch uất ức mà không còn chỗ nào để giải bày, bèn cứ mò mẫm màđi, chừng hơn trăm dặm thì đến quận, đem tình trạng quan lại chức dịch tư túi, trìnhlên viên quan đầu quận. Việc trì hoãn đến nửa tháng mới đem ra xét xử. Quan quậncho Tịch một trận đòn, rồi phê vào đơn, trả về cho thành hoàng xét lại án.Tịch trở về ấp cũ, chịu đủ mọi thứ gông cùm, đau đớn oan ức không biết trút đi đâucho hả. Thành hoàng sợ chàng lại kiện nữa, bàn sai nha dịch áp giải về nhà. Nha dịchđưa về đến cổng mới bỏ đi. Tịch không chịu vào, lại trốn xuống cõi âm, đến tận phủDiêm vương, tố cáo tội tham tàn của quận và ấp. Diêm vương lập tức cho bắt cả haiđến đối chất. Hai viên qua mật sai người tâm phúc đến thương thuyết với Tịch hứabiếu tịch ngàn vàng. Tịch không nghe. Mấy hôm sau, chủ nhà trọ nói với Tịch rằng:- Anh giữ ý khăng khăng quá, quan phủ đã cầu hòa mà cố chấp không nghe. Nay ngheđâu người nào cũng có thư riêng dâng lên Diêm vương, sợ việc hỏng mất.Tịch cho là lời đồn vu vơ ngoài đường, cũng chưa tin lắm. Chốc lát có người mặc áođen (3) gọi vào hầu.Lên giữa công đường, trông thấy Diêm vương mặt có sắc giận, không nói năng gì,truyền đánh ngay hai mươi roi. Tịch xẵng giọng hỏi:- Kẻ tiểu nhân có tội gì?Diêm vương tảng lờ như không nghe. Tịch chịu đòn, kêu to lên:- Phải đòn là đáng lắm! Ai bảo mi (4) không có tiền.Diêm vương càng giận, truyền lệnh đặt lên giường lửa. Hai tên quỷ liền tóm lấy haichân Tịch. Trông sang thềm phía đông thấy có chiếc giường sắt, lửa đốt ở phía dưới,cả mặt giường đều đỏ rực. Bọn quỷ cởi áo Tịch ra, đặt chàng nằm lên giường, đưatay lăn qua lật lại. Đau buốt xương thịt cháy đen, khổ không chết đi được. Ước chừnghơn một giờ, quỷ bảo:- Đủ rồi!Bèn đỡ chàng dậy, bắt xuống giường mặc áo, may còn tập tễnh mà đi được. Lại dẫnđến trước công đường. Diêm vương hỏi:- Còn dám kiện nữa không?Tịch đáp:- Oan to chưa giải, tấc lòng này vẫn không nguội lạnh; nếu nói rằng không kiện nữachính là lừa dối đại vương thôi. Nhất định còn kiện nữa.Lại hỏi:- Lấy lời lẽ gì mà kiện?Tịch đáp:- Những cái thân tôi đang phải chịu đây, đều là lời lẽ cả đấy.Diêm vương nổi giận, hạ lệnh dùng cưa, xẻ thân hình chàng ra. Hai tên quỷ liền kéođi, nhìn thấy một cây gỗ dựng đứng, cao hơn tám chín thước, lại có hai tấm ván đặtngửa ở phía dưới; từ trên xuống dưới máu còng đọng bê bết. Đang sắp chịu trói, bỗngtrên công đường có tiếng gọi to:- Họ Tịch kia!Hai tên quỷ lại điệu chàng về ngay chỗ cũ. Diêm vương lại hỏi:- Còn dám kiện nữa thôi?Đáp rằng:- Nhất định kiện nữa!Diêm vương truyền lệnh bắt ra cửa mau. Đến dưới cây gỗ, bọn quỷ dùng hai mảnhván kẹp Tịch vào giữa, rồi trói vào thân cây. Lưỡi cưa vừa hạ xuống, đã cảm thấyđỉnh đầu tách dần ra, đau không chịu nổi, nhưng cố nhịn đau không kêu. Nghe bọn quỷnói với nhau:- Gan thay anh chàng này!Lưỡi cưa đưa xoèn xoẹt, xuống dần đến dưới ngực. Lại nghe một tên quỷ nói:- Người này chí hiếu, không có tội gì, hãy cho lưỡi cưa lệch một tí, đừng để hại đếnquả tim của hắn.Liền cảm thấy lưỡi cưa cong chênh chếch mà ấn xuống, cang đau đớn khổ sở gấpbội. Chỉ giây lát nửa thân hình đã tách rời. Vừa cởi ván ra, hai mảnh thân đều đổ ụp.Quỷ lên công đường lớn tiếng trình báo. Trên công đường truyền gọi, bảo khớp thânthể lại rồi lên bái kiến. Hai tên quỷ tức thì đưa tay đẩy, khiến ch ...

Tài liệu được xem nhiều: