Danh mục

Liêu trai chí dị - Phần 49

Số trang: 9      Loại file: doc      Dung lượng: 76.00 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Jamona

Phí tải xuống: 3,000 VND Tải xuống file đầy đủ (9 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Châu Dục Sinh người Di Lăng đất Hồ Nam là con một cử nhân. Anh ta học giỏi lại đẹp trai, tuổi hai mươi đã được nhiều người biết tiếng. Lúc còn nhỏ, có thầy tướng đoán: “Sau này sẽ lấy vợ đạo cô”. Cha mẹ đều coi đó làm một chuyện cười. Khi tính đến việc hôn nhân của anh ta thì lại buồn vì xa gần chưa tìm được đám nào ưng ý.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Liêu trai chí dị - Phần 49 Phần 49 Trần Vân ThêChâu Dục Sinh người Di Lăng đất Hồ Nam là con một cử nhân. Anh ta học giỏi lạiđẹp trai, tuổi hai mươi đã được nhiều người biết tiếng. Lúc còn nhỏ, có thầy tướngđoán: “Sau này sẽ lấy vợ đạo cô”. Cha mẹ đều coi đó làm một chuyện cười. Khi tínhđến việc hôn nhân của anh ta thì lại buồn vì xa gần chưa tìm được đám nào ưng ý.Bà mẹ Sinh, người họ Tang, quê gốc ở Hoàng Cương. Dịp về thăm quê ngoại, anh tanghe đồn đại: “Bốn cô Vân ở Hoàng Cương, trẻ đẹp ai sánh bằng”. Số là, trong quậncó một am thờ Lã Tổ (1), bốn đạo cô tu ở đấy đều xinh đẹp cho nên có lời đồn thế.Am này chỉ cách nhà họ Tang khoản mươi dặm cho nên Sinh lẻn đến coi xem sao. Vừamới gõ cửa, quả nhiên bốn đạo cô đã hớn hở chạy ra đón tiếp, thái độ đều tao nhãkhiêm nhường. Trong đó, cô trẻ nhất thực là một tuyệt thế giai nhân. Chàng ta thích ýquá cứ chăm chăm nhìn. Cô ta lấy tay che mặt mà ngó qua nơi khác. Các cô khác đi tìmấm chén, pha trà tiếp khách. Sinh thừa dịp hỏi thăm tên họ cô ta. Đáp:- Họ Trần, tên Vân Thê.Sinh nói đùa:- Thế thì lạ quá! Tiểu sinh này lại đúng họ Phan. (2)Ửng hồng đôi má, cô ta cúi đầu không nói, đứng dậy ra ngoài. Rồi các đạo cô rót chè,bày quả mời khách và nói rõ tên họ:Một cô: Bạch Vân Thâm, tuổi chừng ba mươi.Một cô: Lương Vân Đống, ước hăm bốn hăm lăm.Một cô: Thịnh Vân Miên tuổi đôi mươi trở về.Còn Vân Thê thì không trở lại nữa. Sinh thấy thế mất vui, nhân hỏi lí do. Cô Bạch đáp:- Con bé ấy sợ người lạ.Sinh đứng dậy từ biệt. Cô Bạch hết sức lưu giữ nhưng không được, đành hẹn:- Nếu muốn gặp Vân Thê, xin mời mai lại đến.Sinh trở về quê ngoại cứ tưởng nhớ người đẹp không nguôi, cho nên ngay hôm sau đãtrở lại am. Các đạo cô khác đều có mặt, lại chỉ vắng Vân Thê, song Sinh chưa tiệnhỏi. Các đạo cô sửa soạn cơm mời khách, Sinh cố từ chối không được. Cô Bạch bócbánh, trao đũa khuyên mời Sinh rất mực niềm nở, ân cần. Chàng sốt ruột hỏi:- Vân Thê đi đâu?Đáp:- Cô ấy sẽ đến.Ăn uống lâu lâu, trời đã xế bóng, Sinh ngỏ ý xin về. Cô Bạch nắm lấy cánh tay giữlại, nài rằng:- Xin chàng cố lưu lại đây, tôi sẽ bắt con bé phải ra mắt.Sinh đành ở lại. Lát sau, họ châm đèn bày rượu. Vân Miên không dự, ra ngoài. Rượuđược vài tuần, Sinh kiếu say. Cô Bạch lại nài:- Xin cứ cạn ba chén nữa, Vân Thê sẽ ra thôi!Sinh uống đủ số. Cô Lương cũng theo số ấy nài mời. Sinh lại cố cạn hết, úp chénkiếu từ. Cô Bạch quay sang bảo cô Lương:- Bọn ta phận bạc khuyên mời không đắt. Cô đi ngay dẫn con Trần vào đây, bảo rằngchàng Phan đợi Diệu Thường lâu rồi.Lương ra, lát sau quay lại:- Vân Thê không chịu tới.Sinh muốn về nhưng đêm đã khuya, liền vờ say nằm ngay tại chỗ. Hai cô ả lần cởiquần áo chàng ta rồi thay phiên nhau “liễu ép, hoa đòi” suốt đêm làm chàng mệt lử,không chịu nổi. Sáng ra, Sinh chẳng buồn cáo biệt, chuồn thẳng.Đến mấy ngày sau chàng ta chẳng dám quay lại nhưng trong lòng vẫn mê mẩn VânThê cho nên bất chợt lại lảng vảng đến gần am thăm dò. Một hôm trời đã xẩm tối,thoáng thấy cô Bạch đi ra ngoài cùng một gã trẻ tuổi. Còn cô Lương ở nhà thì khôngđáng sợ lắm. Sinh nghĩ thế lấy làm mừng, vội đến gõ cổng. Vân Miên ra mở, hỏi thămthì Lương cũng không ở nhà. Hỏi đến Vân Thê, Miên liền dẫn vào một căn viện khác,cất tiếng gọi:- Vân Thê! Có khách đến đấy!Chỉ thấy tiếng “binh”, cửa đóng sập lại. Vân Miên cười:- Thôi. Nó đóng cửa rồi!Sinh đứng ngoài cửa sổ, dáng băn khoăn như có điều gì muốn nói. Vân Miên ý tứ lảngđi, có tiếng Vân Thê nói qua song cửa:- Họ chỉ lấy em làm mồi để câu anh đấy. Nếu anh đến luôn sẽ tiêu mạng. Em biết emkhông thể giữ được phép tắc trong sạch trọn đời, song cũng không dám bừa bãi phạmđến liêm sỉ. Em chỉ muốn được người như chàng Phan để gửi thân.Sinh xin kết ước cho đến đầu bạc răng long. Vân Thê bảo:- Công sư phụ em chăm nom nuôi dưỡng cũng không phải dễ. Nếu quả chàng thựcbụng thương em thì chàng phải chạy 20 lượng chuộc về. Em đợi chàng ba năm nữa.Còn như muốn bày trò “trên bộc trong dâu” (3) thì không thể được đâu.Sinh xin nhận. còn đang muốn bày tỏ nỗi lòng thì Vân Miên đã trở lại. Sinh đành phảicùng cô ta quay ra, từ biệt mà về. Trong lòng chàng vẫn buồn rầu, những muốn nấn nágặp gỡ Vân Thê thì bỗng có người nhà đến báo ông thân mệt nặng. Chàng vội vã đêmngày tất tả trở về quê.Không bao lâu ông thân mất. Phu nhân dạy bảo con cái phép tắc rất nghiêm. Chàngkhông dám lộ chuyện tâm sự, chỉ lo dè xẻn bớt tiêu để dành tiền bạc. Nếu mẹ có bàntính chuyện hỏi vợ, chàng lấy cớ đại tang, từ chối. Bà mẹ không nghe, chàng phải lựalời nói dối:- Trước đây ở Hoàng Cương, bà ngoại đã định hỏi con gái họ Trần cho con, thực đúngsở nguyện. Nay gia đình có việc, tin tức cách trở, đã lâu con chưa đi Hoàng Cươngthăm viếng quê ngoại. Nay mai con sẽ đi, nếu việc ở quê ngoại không xong, con sẽ xinvâng mệnh mẹ.Bà mẹ bằng lòng. Chàng ta tất tả thu xếp tiền để dành được đem theo. Vừa đếnHoàng ...

Tài liệu được xem nhiều: