Vệ Huy Thích, người tuổi trẻ chín chắn, có gan dạ dám làm. Lúc đó, một họ lớn trong làng có toà nhà to, giữa ban ngày thấy ma hiện lên, người ở kế tiếp nhau chết, thành ra sợ hãi, tình nguyện bán rẻ. Chàng thấy giá rẻ liền mua để ở. Nhưng nhà rộng mà người ít, những lầu gác ở phía đông cỏ mọc như rừng, đành bỏ hoang phế. Thường đêm gia nhân kinh hoảng, la sợ có ma. Được hai tháng, chết một con hầu. Cách ít lâu, vợ chàng mò đến khu lầu gác...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Liêu trai chí dị - Phần 52 Phần 52 Cởi truồng rượt maVệ Huy Thích, người tuổi trẻ chín chắn, có gan dạ dám làm. Lúc đó, một họ lớn tronglàng có toà nhà to, giữa ban ngày thấy ma hiện lên, người ở kế tiếp nhau chết, thành rasợ hãi, tình nguyện bán rẻ.Chàng thấy giá rẻ liền mua để ở. Nhưng nhà rộng mà người ít, những lầu gác ở phíađông cỏ mọc như rừng, đành bỏ hoang phế. Thường đêm gia nhân kinh hoảng, la sợ cóma. Được hai tháng, chết một con hầu. Cách ít lâu, vợ chàng mò đến khu lầu gáchoang phế kia trong lúc chiều hôm, trở về phát bệnh được mấy hôm cũng chết.Gia nhân sợ quá, khuyên chàng dời đi chỗ khác. Chàng không nghe. Bây giờ vợ goá, trơtrọi một mình đã buồn cho thân, lại thêm lũ tôi tớ thường đem những chuyện quái lạtrong nhà ra nói, chàng phát cáu, ôm chăn gối ra nằm ngủ độc thân ở giữa căn nhà bỏhoang bấy lâu.Chàng để đèn sáng, chờ xem có sự gì lạ xảy đến không. Đợi lâu chẳng thấy gì, rồingủ quên đi.Bỗng có người thò tay vào chăn, rờ mò sờ soạng. Chàng tỉnh giấc ngó thấy một mụ vúgià, mặt mày đầu tóc trông nhăn nheo bù rối gớm ghiếc. Chàng biết là ma, nắm cánhtay đẩy ra, vừa cười vừa nói:- Bà thì tôi không dám chơi.Mụ hổ thẹn, khựng tay lại, bước cao bước thấp chuồn đi mất.Giây lát một thiếu nữ từ mé tây bắc đi ra, dáng dấp xinh đẹp, đến thẳng dưới đèn,giận dữ la mắng:- Thằng học trò ngông cuồng ở đâu? Sao dám đến chỗ này nằm ngất ngưởng như thế?Chàng trỗi dậy cười nói:- Tôi là chủ nhà này, nằm đợi cô đến để đòi tiền thuê nhà đó.Rồi đứng phắt lên, cởi trần truồng mà rượt bắt nàng. Nàng vội vàng chạy trốn. Chàngmau lẹ đến trước mé tây bắc mà chặn đường. Nàng cùng đường bí lối, ngồi phịch trêngiường chịu trận. Chàng đến tận nơi, thấy dưới ánh đèn nàng đẹp như tiên, lần hồiôm nàng vào lòng. Nàng cười hỏi:- Cuồng sinh không sợ ma ư? Ta sẽ vật cho xem.Chàng cởi tuột áo quần của nàng, nàng cũng không mấy chống cự. Kế đó dịu dàngbiện bạch:- Em họ Chương, tên là A Đoan, sinh thời lấy phải thằng chồng lêu lổng chơi bời, tínhnó hung dữ bất nhân, thường đánh đập thẳng tay, khiến em buồn rầu chết yểu, xácchôn tại đây trên 20 năm rồi. Dưới nền nhà này, toàn là mồ mả.Chàng hỏi mụ vú già là ai, nàng đáp:- Mụ cũng là một con ma cũ ở đây, theo em để hầu hạ. Trên có người sống ở, thì maquỷ ở dưới không yên, vì thế vừa rồi em sai mụ ra đuổi chàng đi.Chàng lại hỏi mụ rờ rẫm là nghĩa thế nào, A Đoan nhoẻn cười và đáp:- Mụ đó từng sống hơn 30 năm mà chưa được nếm mùi đời thú vị ra sao, nghĩ tìnhđáng thương, nhưng mụ rờ rẫm chàng như vậy, kể ra thật không tự biết xét mình chútnào. Tóm lại, người nào nhút nhát thì ma chòng ghẹo, còn người cứng cỏi thì chẳngdám phạm đến.Nghe chuông chùa bên xóm gõ rền, nàng mặc quần áo rồi bước xuống giường nói:- Nếu chàng không nghi ngại, thì đêm em lại tới.Trời tối, quả thật nàng lại đến, cùng nhau ôm ấp mây mưa cực vui vẻ. Trong lúc đầugối tay ấp, chàng thở dài và nói:- Vợ tôi chẳng may qua đời, tôi nghĩ thương nhớ không lúc nguôi, nàng có thể làm cáchnào dắt hồn y về được không?Nàng nghe nói càng chạnh lòng tủi thân:- Tội nghiệp, em đây chết hai chục năm nay, có ai đâu đoái hoài tưởng nhớ em nhưthế. Anh thật là người đa tình, em xin ráng sức giúp anh việc đó. Nhưng nghe nói chịđã đi đầu thai rồi, chẳng rõ còn ở dưới âm ti hay không?Qua đêm sau nàng đến báo tin:- Chị sắp được đầu thai vào nhà sang trọng anh ạ. Nhưng vì sinh thời có lúc mất đôihoa tai, nghi con hầu ăn cắp, đánh nó, nó bực trí tự tử. Vụ án đó hiện nay chưa xong,nên còn hoãn lại. Bây giờ chị đang bị tạm giam ở trước công đường Diêm Vương, cólính canh giữ. Em sai mụ vú đi lo lót hối lộ có lẽ sắp về.Chàng hỏi sao nàng lại được thong thả. Nàng đáp:- Phàm những ma quỷ uổng tử, nếu không tự xuống âm ti đầu thú, thì Diêm Vươngcũng không biết tới.Hết canh hai, mụ vú già dẫn vợ chàng cùng đến. Chàng nắm tay vợ khóc lóc bi thảm,vợ chàng cũng sướt mướt, nói không ra tiếng.Nàng từ giã đi, nói:- Thôi để anh chị hàn huyên với nhau, em xin đi, tối mai lại đến nhé.Chàng yên ủi mà hỏi thăm vụ án con hầu tự tử, vợ đáp:- Không hề chi, đã xử xong rồi.Hai người đi ngủ, ôm ấp yêu đương y như lúc còn sống. Từ đó vợ chồng sum họp nhưthường. Sau năm bữa, vợ bỗng khóc ròng và nói:- Ngày mai em phải đi Sơn Đông, thế là vợ chồng ta vĩnh quyết, biết làm thế nào?Chàng nghe nói ôm mặt mà khóc vùi, hết sức thống thiết. A Đoan khuyên giải hiến kế:- Em có một cách, làm cho anh chị tạm thời sum họp được.Hai người cùng gạt lệ hỏi cách thế nào? Nàng xin lấy mười xấp giấy tiền, đem đốt ởdưới gốc cây hạnh, trước nhà hướng nam, để nàng đem xuống âm ti hối lộ với kẻ phụtrách áp dẫn những người phải đi đầu thai, cầu xin trì hoãn ngày giờ lại ít lâu. Chànglàm y theo.Tối đến, vợ trở về nói:- May nhờ cô Đoan lo lót đắc lực, nay được tụ họp thêm mười bữa.Chàng mừng quá, không cho Đoan bỏ về như mọi đêm, cố giữ nàng lưu lại, cùng nằmchung giường, ...