Giao Châu Đậu Húc, tự Hiểu Huy, bữa nọ đang nằm ngủ trưa, chiêm bao một người bận áo vải nâu tới đứng bên giường, dòm quanh ngó quẩn, dường có điều chi muốn nói vậy. Chàng hỏi đi đâu, người ấy thưa: - Tướng công tôi mời ngài lại chơi. - Nhưng tướng công nhà chú là ai? Chàng hỏi lại. - Bẩm nhà ở gần đây.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Liêu trai chí dị - Phần 54 Phần 54 Kết duyên với ongGiao Châu Đậu Húc, tự Hiểu Huy, bữa nọ đang nằm ngủ trưa, chiêm bao một ngườibận áo vải nâu tới đứng bên giường, dòm quanh ngó quẩn, dường có điều chi muốnnói vậy.Chàng hỏi đi đâu, người ấy thưa:- Tướng công tôi mời ngài lại chơi.- Nhưng tướng công nhà chú là ai? Chàng hỏi lại.- Bẩm nhà ở gần đây.Chàng dậy theo đi vòng qua vách tường nhà mình rồi đưa tới một nơi, lâu đài nguy nga,tiếp liền muôn lớp, đi quanh ngả vòng khúc kia, có đến trăm cổng ngàn ngõ, khôngphải là cảnh ở trần gian. Lại thấy những cung tần nữ quan, đi lại cực đông, ai nấycũng hỏi người áo vải:- Đậu lang tới đó ư?Người áo vải gật đầu.Chợt một vị quý quan đi đến, chào rất cung kính, chàng hỏi:- Bấy lâu không được hân hạnh quen biết, cho nên chẳng đến bái kiến, nay ngài quáyêu đón rước như vậy, khiến tôi e ngại hết sức.Vị quý quan đáp:- Đức vua của tôi thấy tiên sinh là nhà dòng dõi tử tế, lòng vẫn hâm mộ, nên cần gặpmặt.Chàng nghe càng sợ, hỏi đại vương là ai, vị quý quan trả lời vắn tắt:- Lát nữa ngài sẽ biết.Giây lát, có hai nữ quan ra đón, cầm hai lá cờ dẫn chàng đi, qua lớp cổng lớn vào ởtrong, thấy một Vương giả đang ngồi trên điện.Vương vừa thấy chàng đến, liền bước xuống thềm chào đón, giữ lễ chủ khách.Lễ tương kiến xong, yến tiệc dọn ra, cực kì sang trọng. Ngửa mặt trên điện, có bứchoành phi sơn son thếp vàng đề hai chữ Quế Phủ. Chàng thêm lúng túng run sợ, khôngbiết ăn nói thế nnào. Vương mở lời trước:- Là chỗ xóm giềng với nhau, tình phải tự nhiên khăng khít. Vậy xin ngài cứ việc ănuống chuyện vãn thong thả, đừng quản ngại gì hết.Chàng dạ dạ. Rượu được vài tuần, dưới thềm có phường nhạc trỗi đàn ca chiêngtrống, nhưng tiếng nhỏ li ti, chàng không nghe rõ. Một lát, Vương hỏi tả hữu bá quan:- Trẫm có câu văn này, chư khanh thử đối xem: Tài nhân đăng quế phủ (Tài nhân lênphủ quế).Các quan còn đang suy nghĩ chưa ra, chàng đối liền:- Tâu đại vương, tôi xin đối: Quân tử ái liên hoa (Quân tử thích hoa sen).Vương phán:- Hay, hay quá, Liên Hoa là tên công chúa, sao ngài đối thích hợp khéo léo đén thế, háchẳng phải là có túc đế nhân duyên?Lập tức truyền gọi công chúa phải ra chào quân tử.Giây lát, nghe tiếng ngọc khua rổn rảng, hương bay ngạt ngào, công chúa ra điện, tuổiđộ mười lăm, mười sáu, nhan sắc dáng điệu tuyệt đẹp. Vương truyền làm lễ chàokhách, rồi giới thiệu với chàng:- Đây là tiểu nữ Liên Hoa.Nàng chào rồi trở vào. Chàng trông thấy người tiên, tâm hồn rung động ngây ngất, đếnnỗi ngồi thừ như tượng gỗ, dồn cả tơ tưởng vào ai. Vương nâng chén rượu khuyênmời, nhưng mắt chàng không thấy. Có lẽ Vương xét rõ tình ý, bèn nói:- Con gái tôi đáng nâng khăn sửa túi cho ngài đó, nhưng còn tự thẹn không phải cùngloài, thì làm thế nào?Chàng vẫn còn ngơ ngẩn vì ai, mà không nghe mấy lời Vương nói.Người ngồi bên cạnh, đạp nhẹ vô chân chàng và hỏi:- Vương mời, ông không thấy ư?Bấy giờ chàng như cơn mê mới tỉnh, mặt bẽn lẽn thẹn thùng, đứng ra ngoài tiệc, chắptay nói:- Thần mang ơn rất hậu, không dè vui chén quá say, thất thố về nghi lễ, cúi xin đạivương rộng lượng tha thứ. Ngày giờ đã muộn, đại vương lại nhiều việc cần phải xemxét, vậy thì thần xin kiếu từ lui về.Vương đứng dậy đáp lễ:- Được thấy dung nhan quân tử, thật là thoả lòng ta, chưa chi khanh đã thoái lui saophải. Tuy vậy, khanh đã muốn về, quả nhân cũng không dám ép nài ở lại. Thôi, để dịpkhác quả nhân lại sai mời đến.Đoạn, Vương truyền nội quan đi tiễn chàng về.Giữa đường, nội quan nói:- Lúc nãy, đại vương có nói ngài cùng công chúa xứng đôi vừa lứa, cho nên muốn kếthôn.Chàng giậm chân ăn năn, mỗi bước chân là mỗi tiếng than tiếc, thế rồi về tới nhà, thìmặt trời đã lặn, ngồi thừ mặt ra mơ tưởng cảnh đẹp người tiên, như còn phảng phấttrước mắt.Tối đến, chàng ở nhà học một mình, tắt đèn ngủ sớm, trong ý mong đợi giấc chiêmbao cũ lại tìm đến mình, nhưng suốt đêm không thấy tăm dạng gì cả, chỉ có thở thanthèm tiếc mà thôi.Một đêm, chàng đang nằm ngủ trên giường với một người bạn thì nội quan hôm nọđến nói đại vương sai mời.Chàng mừng quýnh, theo đi liền.Đến nơi, chàng phủ phục làm lễ bái yết. Vương đỡ dậy mời ngồi và nói:- Từ hôm từ biệt, quả nhân biết khanh nhọc lòng tơ tưởng. Nay mời khanh đến ýmuốn cho tiểu nữ hầu hạ áo khăn, tưởng khanh không đến nỗi chê bỏ.Chàng bái tạ nhận lời ngay.Vương liền sai các quan học sĩ đại thần yến ẩm.Tiệc xong cung nhân vào tâu:- Công chúa đã sửa soạn xong rồi.Một lát mấy chục cung nữ phò công chúa ra, gấm đỏ bịt đầu, chân bước êm ái, đứngtrên nệm lông chiên, cùng chàng làm lễ giao bái thành vợ chồng.Rồi cung nữ đưa hai vợ chồng về toà riêng, vui thú động phòng, hết sức nhuần nhị.Chàng nói:- Có khách ở trước mắt, thật là khiến người ta vui sướng quên chết. Nhưng e cuộcgặp gỡ ngày nay, chỉ là giấc mộng thôi.Công chúa vội vàng bưng miệng chàng và nói:- Rõ ràng thiếp ...