Danh mục

Liêu trai chí dị - Phần 57

Số trang: 6      Loại file: doc      Dung lượng: 50.00 KB      Lượt xem: 15      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Phí tải xuống: 2,000 VND Tải xuống file đầy đủ (6 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Học sinh Vương Văn người Đông Xương, từ nhỏ tính vốn thật thà, đi chơi đất Sở, trời tối gặp sông lớn chưa qua được phải vào nhà trọ nghỉ ngơi, dạo bước ngoài cửa xem cảnh. Người đồng hương là Triệu Đông Lâu, buôn bán lớn, thường mấy năm không về nhà một lần, nay gặp Vương ở xứ lạ, tay bắt mặt mừng, liền mời đi tiêu khiển chơi. Đến nơi, chàng dòm thấy trong nhà có mỹ nhân ngồi, kinh ngạc lùi bước. Triệu cố lôi kéo, lại đứng ngoài cửa sổ kêu gọi Nật Tử, biểu...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Liêu trai chí dị - Phần 57 Phần 57 Một nhà đĩ chồnHọc sinh Vương Văn người Đông Xương, từ nhỏ tính vốn thật thà, đi chơi đất Sở,trời tối gặp sông lớn chưa qua được phải vào nhà trọ nghỉ ngơi, dạo bước ngoài cửaxem cảnh.Người đồng hương là Triệu Đông Lâu, buôn bán lớn, thường mấy năm không về nhàmột lần, nay gặp Vương ở xứ lạ, tay bắt mặt mừng, liền mời đi tiêu khiển chơi.Đến nơi, chàng dòm thấy trong nhà có mỹ nhân ngồi, kinh ngạc lùi bước. Triệu cố lôikéo, lại đứng ngoài cửa sổ kêu gọi Nật Tử, biểu nàng tránh đi, bấy giờ Vương mớichịu vào.Triệu sai dọn cơm rượu thết đãi, chuyện vãn ân cần. Vương nói:- Đây là nhà ai?- Nhà này là một nhà chứa nho nhỏ – Triệu đáp. – Tôi vì sống ở quê người đất kháchlâu ngày, cho nên tạm lấy chốn này làm trò vậy.Trong lúc hai người nói chuyện, Nật Tử thường ra vào dòm ngó luôn, khiến choVương nhột nhạt không yên, liền đứng dậy từ biệt. Triệu cố níu chàng ngồi lại. Giâylát, một thiếu nữ đi qua trước cửa trông thấy chàng, liếc mắt đưa tình, sóng thu lailáng, mà dáng người ả có vẻ thần tiên. Thuở nay chàng vốn đứng đắn thế mà bây giờngây ngất xiêu lòng, hỏi thăm cô gái đẹp ấy là ai? Triệu đáp:- Con gái út của bà chủ nhà này đó. Nàng tên là Nha Đầu, mới có mười bốn tuổi, bọnvương tôn quý khách thường đem nhiều tiền cám dỗ bà mẹ, nhưng nàng nhất địnhkhông chịu, thành ra bị mẹ đánh đập khốn khổ, chỉ vì nàng còn ít tuổi, nhờ năn nỉ lạylục mới êm, hiện nay còn đang kén chồng đó.Vương nghe nói cúi đầu ngồi lặng, như mộng như si, đến nỗi chuyện trò thù tạc saicả đầu đề. Triệu hỏi bỡn:- Nếu anh ưng ý thì tôi làm mai cho.Vương ngậm ngùi nói mình không dám có ý nghĩ ấy đâu. Tuy nhiên, trời đã xế bóng,chàng vẫn ngồi chẳng nói gì tới sự đi về. Triệu lại đùa bỡn hỏi lại lần nữa. Vươngnói:- Bạn có lòng tốt, tôi rất cảm tạ, chỉ hiềm cạn túi biết làm thế nào?Triệu biết tính ý Nha Đầu cứng cỏi, nếu ít tiền chắc nàng không chịu tiếp, cho nêntình nguyện giúp thêm mười lượng. Chàng bái tạ về nhà trọ, dốc hết tiền bạc tronghầu bao rồi lại đến chỗ cũ, đếm được năm lượng, năn nỉ Triệu nói giùm với mụ tàokê. Quả nhiên mụ chê ít, không thuận. Nha Đầu nói:- Thường ngày mẹ vẫn trách con không làm cây tiền cho mẹ, nay con xin theo ý mẹmuốn. Con mới học ra đời, thế nào cũng có ngày báo đáp ơn mẹ. Vậy mẹ đừng chêmón tiền nhỏ mọn, mà xua đuổi ông Thần Tài đi.Mụ thấy tính con bướng bỉnh, giờ được nó ưng chịu như thế, hết sức mừng rỡ, bènnhận lời ngay và sai con ở đi mời Vương Văn.Triệu thấy vậy, không thể chạy chối lời hứa, liền xuất thêm mười lượng phụ vàomón tiền của Vương mà trao cho mụ.Vương cùng Nha Đầu vui vẻ yêu đương nhau rất mực. Đoạn, nàng hỏi Vương:- Em là con nhà trăng hoa hèn mọn, không đáng cùng chàng sánh đôi bằng lứa. Nayđược chàng đoái thương, nghĩa ấy rất nặng, em không quên. Nhưng chàng trút túi đểmua cho được một cuộc vui thú đêm nay, rồi ngày mai thì sao?Chàng cảm động, khóc lóc than thở. Nàng khuyên can:- Xin đừng bi thường làm chi. Em gửi thân trong chốn phong trần, nhưng không phảithật tâm muốn vậy, chẳng qua chưa gặp được người thành thực như chàng, đáng choem trao gửi tấm thân, cho nên đành phải nấn ná đó thôi. Bây giờ em xin trốn đi theochàng đêm nay.Vương hớn hở vùng dậy, nàng cũng đứng lên, nghe trống cảnh đã điểm ba tiếng, lậtđật thay đổi y phục, giả làm con trai, cùng chàng mở cửa ra đi.Chàng ghé nhà trọ, gõ cửa chủ nhân, lấy cớ có việc gấp rút, kêu lão bộc thức dậy thunhặt hành lý và dắt lừa ra đi tức khắc.Nàng lấy bùa dán vào lão và bên tai lừa, thế rồi buông cương cho chạy như bay, haimắt nhắm nghiền, bên tai chỉ nghe gió thổi vu vu. Sáng sớm đến Hán Giang, mướnphố ở tại đó. Vương ngỏ ý kinh ngạc, nàng thú thiệt:- Nói ra có lẽ chàng sợ hãi chăng? Sự thật em không phải là người, chính là chồn đây.Mẹ em tham dâm, hàng ngày em bị ngược đãi, chứa chất tức bực trong lòng đã nhiều,nay gặp may mắn được thoát thân bể khổ, ở ngoài trăm dặm, mẹ em chẳng biết đâumà tìm, huống chi còn xa hơn nữa, vợ chồng ta có thể yên ổn vô ngại.Chàng nghe nói yên lòng, chẳng còn ngờ vực chi, nhưng rồi chậm rãi thở than:- Ngồi ngắm bông phù dung tươi đẹp, mà nhà trơ bốn vách, nghĩ thật buồn rầu, chỉ sợmình cực khổ quá, rồi sớm muộn cũng đến bỏ tôi mà đi.Nàng an ủi chồng:- Sao lại lo nghĩ vớ vẩn như thế? Bây giờ ta buôn bán lặt vặt, trong nhà chỉ có bamiệng ăn, sống với nhau một cách đạm bạc có thể no đủ. Vậy chàng bán phắt con lừakia đi mà làm vốn mua bán.Chàng y lời, lập ngay trước cửa một quán tạp hoá nho nhỏ; hai thầy trò xuất lực làmviệc, bên trong bán rượu và tương, mắm phụ thêm; còn nàng thì may thuê thêu mướn,ngày ngày kiếm được dư dật, sự ăn uống cũng được phong lưu.Hơn một năm lần hồi nuôi được vú bõ con hầu, từ đó chàng không phải bắt tay vàoviệc nặng nhọc nữa, chỉ đứng chỉ bảo trông nom thế thôi.Một hôm, bỗng dưng nàng buồn rầu và nói:- Đêm nay phải có tai nạn đưa tới, biết làm thế nào?Vương gạn hỏi tai nạn gì, nàng đáp:- Mẹ em đã dò biết tung tích, chắc bà sinh sự bức bách chứ không để yên. Nếu bà saiNật đến thì vợ chồng ta khỏi lo, chỉ sợ bà thân hành đến mới nguy.Đêm ấy đã khuya, nàng ngỏ ý vui mừng và nói cho chồng hay rằng:- Chị Nật sắp tới đó.Một lúc, quả nhiên Nật Tử đẩy cửa vào. Nàng tươi cười đón rước. Nật Tử nhiếcmắng:- Con ranh bỏ nhà theo trai đi trốn, không biết thế là xấu hổ ư? Má sai tao trói mày dẫnvề xử tội.Nói đoạn lấy dây lòi tói ra, buộc vào cổ nàng.Nàng phát giận, chống cự lại:- Đi theo một người mà thờ, thì có tội gì chớ?Nật Tử càng tức, lôi kéo nàng đứt cả vạt áo. Lũ tôi tớ trong nhà nghe động, cùng tụtập lại can thiệp. Nật Tử sợ hãi, vội vàng dông mất. Nàng nói:- Chị về báo tin, mẹ em chắc sẽ tự đến. Vạ lớn tới nơi, ta nên tính trước.Lập tức hô bảo gia nhân thu dọn đồ đạc để dời đi nơi khác. Bất đồ bà mẹ đã xồngxộc bước vào, nét mặt hầm hầm:- Tao biết con khốn nạn này vô lễ, cho nên tao phải tự tới đây mới xong. ...

Tài liệu được xem nhiều: