Lai Vu, Lưu Động Cửu, làm quan ở Phân Châu, có bữa ngồi một mình ở trong đình, nghe ngoài sân có tiếng cười nói, trước xa sau gần, rồi vào tới trong nhà, thì ra là bốn người con gái. Người lớn nhất độ bốn mươi tuổi; thứ hai chừng ba mươi; thứ ba tới hai bốn hai nhăm trở lại; cuối cùng là một cô còn để tóc xõa. Cả bốn cùng đứng trước kỷ ngó nhau mà cười.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Liêu trai chí dị - Phần 58 Phần 58 Vợ Bé Là ChồnLai Vu, Lưu Động Cửu, làm quan ở Phân Châu, có bữa ngồi một mình ở trong đình,nghe ngoài sân có tiếng cười nói, trước xa sau gần, rồi vào tới trong nhà, thì ra là bốnngười con gái. Người lớn nhất độ bốn mươi tuổi; thứ hai chừng ba mươi; thứ ba tớihai bốn hai nhăm trở lại; cuối cùng là một cô còn để tóc xõa.Cả bốn cùng đứng trước kỷ ngó nhau mà cười.Lưu vốn biết trong đình nhiều chồn, cho nên mặc kệ, không buồn để ý. Giây lát cô bétóc xõa lấy chiếc khăn đỏ ra ném giỡ trên mặt Lưu, Lưu nhặt lấy quăng lên cửa sổ,vẫn không thèm nhìn.Bốn cô cười rồi bỏ đi.Một hôm người lớn tuổi nhất đến nói với Lưu:- Con bé em tôi có nhân duyên với ông, xin ông chớ chê là hèn hạ mà bỏ qua.Lưu ậm ừ cho qua chuyện, người ấy mới đi. Lát sau, lại cùng một thị nữ dẫn cô béđến, đặt ngồi sánh vai với Lưu rồi nói:- Thật là tốt đôi. Đêm nay động phòng hoa chúc ráng ở với Lưu lang, chị về nhé!Lưu nhìn kỹ, thấy nàng tươi đẹp vô song, bèn cùng chuyện trò thân mật, thăm hỏi gốctích. Nàng nói:- Em đây chẳng phải là người, nhưng thật cũng là người, nguyên em là con gái ôngquan trấn nhậm ở đây trước, bị chồn làm chết, xác chôn trong vường. Lũ chồn làmphép cho em sống lại, cũng biến hóa như chồn vậy.Lưu thò tay sờ phía sau. Nàng hiểu ý và cười nói:- Ý hẳn chàng bảo chồn có đuôi phải không?Rồi chuyển mình nói tiếp:- Giờ thử rờ lại xem có đuôi không?Từ đó nàng ở luôn trong đình, khi đứng ngồi đều có con hầu nhỏ bên cạnh. Gia nhânmột mực tôn kính là bà nhỏ, vu bô tôi tớ lên chào, được thưởng tặng món này quà kiakhá lắm.Sắp đến ngày sinh nhật của Lưu, Lưu sợ quan khách đông đảo, tính tới ba chục mâmcỗ, vậy cần phải nhiều đầu bếp làm cỗ mới đủ. Trước đó, Lưu đã ra sức đòi ở cácnơi, nhưng chỉ có một hai người tới, thành ra đâm lo. Nàng biết, bảo Lưu:- Không can chi mà lo. Số đầu bếp đã không đủ dùng, chi bằng đuổi mấy đứa kia về.Tôi tuy kém tài nhưng làm ba chục mâm cỗ cũng chẳng khó gì.Lưu mừng rỡ, sai mang các món rượu thịt tỏi gừng vào trong tư thất để nàng nấu cỗ.Người nhà chỉ nghe tiếng dao thớt kêu lách cách không dứt. Bên trong cửa đặt mộtchiếc bàn, những người tức trực bưng cỗ cứ để mâm trên đó, nghoảnh đi nghoảnh lạicác món ăn đã dọn đầy mâm, họ chỉ có việc bưng đi. Hơn mười người đi lại liên tiếp,mà món ăn lấy hoài, có hoài chẳng hết.Sau chót, một người bưng mâm vào gọi lấy bánh chay. Bên trong trả lời:- Quan ngài có bảo trước đâu, bây giờ gấp rút quá làm sao có được?Rồi nói tiếp:- Thôi thì đành phải mượn đỡ của người ta vậy.Giây lát, người đợi lấy bánh đã thấy trên bàn hơn ba chục bát còn nóng hổi, khói lênnghi ngút.Khi các quan khách ăn xong ra về cả rồi, nàng nói với Lưu:- Mình đưa tiền trả tiền bánh cho nhà kia đi.Lưu sai người đem tiền đến nhà ấy, quả thật họ mất trộm mấy chục bát bánh vừanấu xong, đang lấy làm kinh ngạc thì có người đem đến trả tiền, bấy giờ mới hết nghihoặc.Một bữa, ngồi uống rượu buổi tối ,Lưu chợt nhớ rượu Sơn Đông mà thèm, nàng nói:- Để tôi đi kiếm cho.Nói đoạn bước ra cửa đi liền. Giây lát trở về chạy vào bảo Lưu:- Tôi lấy về một hũ ngoài cửa kia, đủ cho mình nhắm mấy ngày.Lưu ra xem, quả thật rượu Sơn Đông, y như thể rượu thường cất ở nhà mình như mọilần.Phu nhân (vợ lớn của Lưu) lúc này ở quê quán sai hai người gia bộc đến Phân Châu.Giữa đường một người nói:- Nghe đồn “bà thứ chồn” vẫn khao thưởng rộng rãi cho con hầu người ở. Chuyến nàyđược tiền thưởng ta để mua một chiếc áo lông chiên mặc chơi.Nàng ngồi ở đình đã nghe biết cả rồi, bèn nói với Lưu:- Gia nhân ở nhà quê sắp đến. Đáng ghét một thằng nói giọng xấc xược, phải trị mớiđược.Sáng hôm sau, tên gia bộc mới vừa vào trong thằng đầu đã đau nhức, khi đến đình thìôm đầu mà kêu cha kêu mẹ, ai nấy bèn đi rước thầy bốc thuốc cho y, Lưu cười:- Bệnh này không cần phải chữa, hễ ngày giờ đến thì tự nó hết.Mọi người hơi ngờ y phạm tội gì với bà bé chăng, nhưng y tự nghĩ mình mới tới đây,chân ướt chân ráo đã làm gì nên tội. Đến khi đầu nhức nhối quá, y không còn biết kêuvan vào đâu, đành phải bò đến gần kêu bà bé.Tiến người trong màn nói ra:- Mi gọi bà bé là đủ, sao còn thêm một tiếng nữa là nghĩa gì?Bấy giờ tên gia bộc mới tỉnh ngộ, kêu van chí chết.Trong màn lại nói:- Mi có cần áo lông, sao lại dám vô lễ?Kế nói tiếp luôn:- Thôi mi hết đau rồi.Tức thời tên gia bộc thấy bệnh tiêu tan đâu mất, toan lạy tạ đi ra, chợt thấy trong mànquăng ra một cái bọc và nói:-Một chiếc áo lông dê non đó, cho mi lấy đi!Tên gia bộc mở ra xem, thấy bên trong có gói nămđồn bạc. Lưu hỏi thăam tin tức ở nhà, tên vô bộc thưa nội nhà đều vô sự, duy có mộtđêm khi không mất một hũ rượu. Tính ngày giờ chính là đêm bữa Lưu nói thèm rượuSơn Đông mà bà bé đi lấy về cho.Và từ đó ai cũng kinh sợ nàng có phép thần thông, bèn gọi là thánh tiên.Lưu vẽ hình nàng để treo. Lúc đó ông Trương Đạo Nhất làm quan đề đốc sử nghechuyện lạ lùng, lấy tình đồng hương đến chơi đình Lưu, khẩn cầu được thấy mặtnàng.Nàng không chịu.Lưu đưa ra tấm hình cho xem. Trương cố giật lấy đem về nhà treo cạnh chỗ ngồi,đêm ngày khấn vái cầu đảo:Xinh đẹp như cô,muốn gì lại chẳng được? Sao lại gửi mình ở lão rậm râu. Tôi đâykhông kém thua Động Cửu, cớ sao không hạ cố tôi một phen?Giữa khi đó nàng ngồi ở đình nhà, thình lình bảo Lưu:- Này, Trương công vô lễ, ta phạt lão đôi chút cho chừa đi.Quả nhiên một hôm, Trương đang ngồi cầu chúc lâm râm như mọi khi, thấy như cóngười cầm thanh bản đánh ngay giữa trán nghe cái bốp, đau điếng vội vàng cuộn hìnhlại không dám cầu nữa.Lúc hỏi cớ sao lại thôi, Trương dấu chuyện bị đánh trả lời xuôi xị, Lưu cười và hỏi:- Trán ngài có đau không?Trương hết chối cãi, phải kể hết chuyện thật.Cách đó ít lâu, người rể Lưu tên Nguyên đến thăm cha vợ, ngỏ ý muốn kính chào bàbé. Nhưng nàng từ chối.Nguyên năn nỉ mãi, Lưu bảo nàng:- Rể là con ta, chớ phải người lạ nào mà cự tuyệt ...