Ngô Thanh Am tên thật là Quân, tuổi trẻ đã nổi tiếng. Quan thái sử họ Cát, xem văn của chàng thường tấm tắc khen ngợi, bèn nhờ người quen mời đến nhà chơi cho được thấy rõ diện mạo và nghe chàng đàm luận. Thái sử nói: - Lý nào một người có tài như Ngô sinh, mà lại nghèo hèn mãi ư? Rồi ông sai người lối xóm đánh tiếng cho chàng biết rằng: “Nếu Thanh Am gắn chỉ mây xanh, thì ta gả con cho”. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Liêu trai chí dị - Phần 59 Phần 59 Con Gái Nhà TrờiNgô Thanh Am tên thật là Quân, tuổi trẻ đã nổi tiếng. Quan thái sử họ Cát, xem văncủa chàng thường tấm tắc khen ngợi, bèn nhờ người quen mời đến nhà chơi cho đượcthấy rõ diện mạo và nghe chàng đàm luận. Thái sử nói:- Lý nào một người có tài như Ngô sinh, mà lại nghèo hèn mãi ư?Rồi ông sai người lối xóm đánh tiếng cho chàng biết rằng: “Nếu Thanh Am gắn chỉmây xanh, thì ta gả con cho”.Lúc đó thái sử còn một người con gái nhan sắc tuyệt đẹp, chàng nghe mừng rỡ hết sứctự tin mình bề nào thi cũng đậu.Không ngờ đến khi thi khoa hương, chàng bị đánh rớt, cậy người đến nói với quan tháisử rằng: “Sự giàu sang nhật định sẽ có không biết sớm hay muộn đó thôi. Vậy xin tiểuthư rán đợi tôi ba năm nữa, nếu tôi không thành danh, cô sẽ đi lấy chồng.”Từ đó chàng ra sức học càng chăm.Một đêm sáng trăng, có một vị tú tài đến thăm, da trắng râu cụt, vóc người nhỏ nhắn,móng tay để dài. Hỏi khách ở đâu lại chơi, khách tự giới thiệu mình họ Bạch tên chữlà Vu Ngọc.Chàng cùng Bạch nói chuyện mấy câu, trong lòng thấy khoan khoái cho nên vui mừngtiếp rước, mời ở nghỉ đêm.Sáng ngày, Bạch sử soạn ra đi, chàng căn dặn mỗi khi đi qua tiện đường , bề nào cũngnhớ ghé chơi, Bạch cảm cái tính niềm nở ấy, tình nguyện lần sau đến, sẽ xin trọ ngayở nhà này, rồi hẹn ngày tái ngộ và giã từ lên đường.Tới kỳ hẹn, một tên nô bộc đem các vật dụng nấu ăn đến trước. Giây lát Bạch tới,mình cỡi ngựa vạm vỡ tướng như con rồng.Chàng để căn nhà riêng Bạch ở, Bạch sai đầy tớ dắt ngựa đi, còn mình thì ở lại, sớmtối cùng Ngô gần gũi tương đắc.Ngô để ý thấy sách vở của Bạch của Bạch xem, không phải là thứ sách vở bìnhthường trông thấy. Lại cũng không thấy quyển sách nào là sách văn chương khoa cử.Chàng kinh ngạc và hỏi tại sao, Bạch cười đáp:- Kẻ sĩ hiền đều có chí riêng, ai tùy thích nấy! sở dĩ tôi không có loại sách thơ phú vìtôi chẳng phải là người trong vòng khoa cử công danh.Thường đêm Bạch mời chàng uống rượu, đưa ca một quyển sách cho chàng xem, toànlà thuật tu tiên, luyện đạo, nhiều chổ xem không hiểu nghĩa. Chàng thấy vu vơ khônghợp với mình, không buồn để ý.Lần khác, Bạch nói với chàng:- Quyển sách tôi đưa cho anh hôm nọ, chính là con đường bất lão, nấc thang lên tên đó.Chàng cười:- Việc gấp của tôi không phải ở chỗ đó. Vả lại muốn được thành tiên, tất cả chấmdứt nhân duyên, để cho mọi điều tư tưởng đều tuyệt mới được. Khốn nhưng tôi còncó tật đa mang làm sao mà tu được?- Xin hỏi vì cớ gì?- Vì cớ phải lo sinh con nối dõi.- Thế sao lớn tuổi vẫn chưa lấy vợ?- Bởi tôi có tật hiếu sắc!Chàng vừa nói vừa cười, Bạch cũng cười:- Chỉ xin ông đừng hiếu cái sắc tầm thường nhé! Và muốn hỏi cái sắc ông biết ra thếnào?Ngô đem hết câu chuyện Thái sử muốn gả con gái cho Bạch nghe.Bạch ngờ cô ả của Thái sử chưa chắc thật là người đẹp. Chàng nói:- Nhan sắc của Cát tiểu thư xa gần đều biết, chẳng phải là tôi hạ mình. Bạ ai cũngyêu được đâu.Nói đoạn mỉm cười bỏ đi nơi khác.Hôm sau bỗng dưng Bạch sửa soạn hành lý để đi. Chàng thấy vậy sinh buồn, cùngBạch quyến luyến nói chuyện mãi chưa chịu thôi.Bạch sai thằng nhỏ đội hành lý đi trước, mình còn nán lại cùng Ngô chuyện vãn từbiệt. Hai người bịn rịn không nỡ rời tay.Chợt thấy con ve xanh kêu rít rít và đáp xuống bàn. Bạch nói:- Ngựa xe tới rước rồi đó. Tôi xin giã từ ông từ đây. Nếu tưởng nhớ tôi thì quét chỗgiường tôi lên đó mà nằm sẽ thấy.Chàng đang muốn hỏi han nhiều chuyện, nhưng trong chớp mắt Bạch đã thu hình nhỏlại như ngón tay, ngồi lên lưng con ve mà bay lên không, biến vào trong mây.Bấy giờ chàng mới tỉnh ngộ Bạch chẳng phải người thường, rồi đứng ngẩn ngơ nghĩgiây lâu, vẻ buồn hiện rõ lên mặt.Mấy hôm sau, trời đêm mưa phùn, lòng càng tưởng nhớ họ Bạch, ngó lại giường thấybụi trắng xóa chân chuột in tứ tung. Chàng thở than rồi lấy chổi quét dọn sạch sẽ, trảichiếu lên nằm ngủ liền.Một lát sau thấy tiểu đồng của Bạch đến mời, chàng vui vẻ theo liền.Vừa lúc đó có một con chim ngũ sắc bé nhỏ từ trên mây đậu xuống bên , tiểu đồngthưa:- Đường tối đen khó đi, xin mời ông đỡ chân bằng con chim này.Chàng lo chim bé nhỏ quá làm sao mang nổi. Tiểu đồng nói:- Xin ông thử leo lên coi.Chàng y lời leo lên mình chim. Té ra ngồi rộng rãi có thừa. Tiểu đồng bám ở khúc đuôi.Chim xòe cánh nghe một tiếng vù, cất mình lên không bay đi vùn vụt. Không bao lâutới một cái cổng sơn đỏ. Tiểu đồng nhảy xuống trước, đỡ chàng xuống sau. Chànghỏi đây là chỗ nào, tiểu đồng thưa:- Thưa, đây là cửa trời!Bên cửa có con cọp lớn nằm phục. Chàng sợ run. Tiểu đồng lấy mình che đỡ chochàng khỏi sợ hãi.Chàng nhìn phong cảnh, chỗ nào cũng lạ lùng tốt đẹp, khác hẳn thế gian.Tiểu đồng dẫn chàng vào cung Quảng Hàn, bậc thềm đều lót bằng thủy tinh, ngườibước lên trên như đi lên tấm gương. Hàng bên hai cây quế cao ngất và ôm lấy nhau,mùi hoa theo gió thơm phức. Trong cung san sát ...