Ông cụ họ Phùng người Quảng Bình có một con trai tên chữ là Tương Như. Hai bố con cùng là Chư sinh. Ông Phùng tuổi gần sáu mươi, tính ương ngạnh mà nhà vẫn thiếu thốn. Trong khoảng vài năm, vợ và con dâu lại cùng mất cả, việc cơm nước đều phải tự làm lấy. Một đêm, Tương Như ngồi dưới bóng trăng, chợt thấy người con gái láng giềng từ bên kia tường nhòm sang. Chàng nhìn thấy đẹp, đến gần thấy hé cười, lấy tay vẫy, không đến, cũng không di, cố nài mãi mới trèo...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Liêu trai chí dị - phần 6 Phần 6 Hồng NgọcÔng cụ họ Phùng người Quảng Bình có một con trai tên chữ là Tương Như. Hai bốcon cùng là Chư sinh. Ông Phùng tuổi gần sáu mươi, tính ương ngạnh mà nhà vẫnthiếu thốn. Trong khoảng vài năm, vợ và con dâu lại cùng mất cả, việc cơm nước đềuphải tự làm lấy.Một đêm, Tương Như ngồi dưới bóng trăng, chợt thấy người con gái láng giềng từbên kia tường nhòm sang. Chàng nhìn thấy đẹp, đến gần thấy hé cười, lấy tay vẫy,không đến, cũng không di, cố nài mãi mới trèo thang sang. Liền ăn nằm với nhau. Hỏihọ tên, cô gái nói:- Thiếp là con gái nhà láng giềng, tên là Hồng Ngọc.Chàng rất yêu, xin cùng nàng tính chuyện lâu dài. Cô gái nhận lời. Từ đấy, đêm đêmthường đi lại, được độ nửa năm. Một đêm, ông Phùng thức dậy, nghe có tiếng con gáicười nói, nhòm vào gian nhà của con thì nhìn thấy cô gái. Giận lắm, gọi chàng ramắng:- Ðồ súc sinh, làm cái trò gì thế? Cửa nhà sa sút như thế, còn không biết chịu khó gìngiữ, lại còn học thói đàng điếm ư? Người ta biết ra thì phẩm hạnh của mày còn ra gìnữa! Dẫu người ta không biết thì tuổi thọ của mày cũng giảm.Chàng quỳ xuống nhận lỗi, khóc xin hối cải. Ông cụ mắng cô gái:- Con gái không biết giữ phép buồng khuê, đã nhuốc mình lại làm nhuốc cả người.Nếu việc vỡ lở ra, hẳn không chỉ một mình nhà này xấu hổ.Mắng xong, bực tức trở về nhà ngủ. Cô gái chảy nước mắt nói:- Lời bố quở trách thật là thẹn nhục! Duyên phận hai ta thôi thế là hết.Chàng nói:- Còn cha, con không được tự quyết định. Nếu nàng còn có tình, thời nên cố gắngngậm tủi làm lành.Cô gái muốn quyết tuyệt. Chàng nghe, sa nước mắt. Cô gái lại khuyên giải, nói:- Thiếp với chàng không có lời của mối lái, không có lệnh của cha mẹ, chỉ là trèotường chui gạch mà theo nhau, thì sao có thể cùng nhau đầu bạc được? Vùng này cómột người tốt đôi với chàng, có thể hỏi làm vợ.Chàng phàn nàn nhà nghèo, cô gái nói:- Tối mai xin đợi, tôi sẽ mưu tính cho.Ðêm hôm sau, cô gái quả nhiên đến, bỏ bốn mươi lạng bạc ra tặng chàng, nói rằng:- Cách đây sáu mươi dặm, ở thôn Ngô có người con gái họ Vệ, tuổi đã mười tám, còncao giá nên chưa ai lấy; chàng đưa nhiều tiền thì ắt phải xong việc.Nói xong, từ biệt mà đi. Chàng tựa lúc thuận tiện, thưa với bố, muốn xin đi xem mặt,nhưng câu chuyện số tiền thì giấu đi, không dám nói cho bố biết. Ông Phùng tự lượngnhà nghèo, lấy cớ đó gạt đi. Chàng lại tìm lời ôn tồn nói với bố cứ thử đến xem chobiết thôi. Ông cụ gật đầu.Chàng bàn thuê đầy tớ và người ngựa đi đến nhà họ Vệ. Vệ vốn là người làm ruộng.Chàng gọi ra ngoài nói chuyện riêng. Vệ biết chàng là con nhà dòng, lại thấy dáng vẻđàng hoàng, trong bụng đã bằng lòng, nhưng còn ngại chàng kỳ kèo tiền nong chăng.Chàng nghe ông cụ nói ngập ngừng, đã biết , bàn dốc tiền trong túi ra, bày trên bàn. Vệmừng, nhờ người học trò bên láng giềng đứng giữa, viết tờ giấy đỏ mà giao ước vớinhau. Chàng vào nhà chào lạy cụ, thấy nhà cũng chật hẹp, cô gái đứng nấp sau mẹ.Chàng đưa mắt nhìn, tuy ăn mặc xuềnh xoàng mà thần sắc tinh anh rực rỡ, bụng mừngthầm. Vệ mượn tạm nhà bên để tiếp đãi chàng rể và nói:- Công tử không cần đón dâu, đợi may được ít quần áo sẽ đưa đến tận nơiChàng liền hẹn ngày rồi về, nói dối với bố rằng:- Họ Vệ mến nhà ta dòng dõi thanh bạch nên không đòi tiền.Ông cụ cũng mừng.Ðến ngày hẹn, Vệ quả đưa cô gái đến. Cô gái siêng năng dè sẻn, lại thuần tục nết na,tình nghĩa vợ chồng thật là thắm thiết. Hơn hai năm sau, sinh được một con trai, đặttên là Phúc Nhi.Nhân ngày tết Thanh Minh, bố con đi thăm mộ, gặp kẻ thân hào trong huyện họ Tống.Tống nguyên làm quan Ngự Sử trong triều, phạm tội tham tang, phải cách chức vềlàng, những vẫn giương oai hà hiếp người. Hôm đó cũng đi thăm mộ về, thấy cô gáicho là đẹp, hỏi người trong thôn biết là vợ chàng. Nghĩ Phùng là học trò nghèo, đemnhiều của ra dụ dỗ, có thể làm cho đổi lòng. Liền sai người bắn tin cho chàng. Chàngnghe thấy, giận hiện ra mặt, rồi lại nghĩ thế không địch nổi với Tống, bàn nén giậnlàm vẻ tươi cười, về nói với bố.Ông Phùng giận lắm, chạy ra trước mặt người nhà họ Tống, trỏ trời vạch đất mắngnhiếc tàn tệ. Tên người nhà ôm đầu lủi đi mất. Họ Tống cũng tức giận, sai mấy đứaxông vào nhà chàng, đánh cả bố lẫn con, làm sôi sùng sục. Cô gái nghe thấy, bỏ conxuống giường, xoã tóc chạy ra kêu cứu. Chúng bèn cướp lấy, khiêng lên rồi ầm ầmkéo đi. Hai bố con bị đánh sụm, rên rĩ trên đất; đứa bé khóc oe oe trong nhà. Hàng xómláng giềng cùng thương hại, xóc đỡ đặt lên giường. Qua ngày sau, chàng chống gậymới đứng lên được, còn ông cụ thì tức giận không ăn rồi thổ huyết mà chết.Chàng lăn khóc, ẵm con đi kiện Ðốc Phủ. Kiện hầu khắp mọi nơi, rút cục vẫn khôngthắng, sau lại nghe nói vợ không chịu khuất phục mà chết, lại càng đau xót. Khí oanđầy bụng, không lối nào giãi bày được. Thường nghĩ muốn đón đường đâm Tốngchết, nhưng lo đầy tớ nó đông, con nhỏ, lại không gửi được. Ngày đêm buồn bã nghĩngợi, hai mắt không chớp nổi.Chợt có một người đàn ông đến viếng nhà, râu quăn, hàm bạnh, xưa nay chưa từngquen. Chàng mời ngồi, toan hỏi họ tên quê quán, khách đã vội nói trước:- Ông có cái thù người ta giết mất bố, cướp mất vợ mà không báo ư?Chàng ngỡ là người của Tống sai đến dò hỏi, nên chỉ trả lời ậm ừ cho xong. Kháchgiận, mắt trợn tròn muốn rách khóe, liền bước ra nói:- Tôi tưởng anh là người, nay mới biết anh là thằng hèn không đáng đếm xỉa.Chàng xét thấy có cái gì là lạ, liền quỳ xuống, kéo áo khóc nói rằng:- Thực ra vì sợ là người nhà họ Tống đến dò la, nay xin giãi bày hết tâm can. Cái điềunằm gai nắm mật của tôi, kể đã nhiều ngày rồi vậy; chỉ thương hòn máu trong bọcnày, sợ rồi tuyệt tự mất. Ngài là bậc nghĩa sĩ, liệu có thể vì tôi mà làm chàng Chữ Cuđược chăng?Khách nói:- Ðó là việc của đàn bà con gái, tôi không làm được. Cái việc ông muốn nhờ người, xinhãy tự làm lấy, còn cái việc ông muốn tự làm thì tôi xin làm thay cho.Chàng nghe nói, đập ...