Danh mục

Liêu trai chí dị - Phần 64

Số trang: 5      Loại file: doc      Dung lượng: 45.00 KB      Lượt xem: 13      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Phí lưu trữ: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Ông như Xuân, con nhà dòng dõi đất Thiểm Tây, mê say đàn cầm từ nhỏ, ngày nào cũng luyện tập, dù đi đâu cũng không sao nhãng. Có lần chàng đi chơi Sơn Tây,qua một ngôi chùa cổ, buộc ngựa ngoài cổng rẽ vào nghỉ cho đỡ mệt.Trên hành lang có một đạo sĩ mặc áo vải ngồi xổm ở đó, gậy trúc tựa vách, cây đàn đựng trong túi vải thêu bông. Xuân thấy đàn hợp ý bèn cất tiếng hỏi làm quen: - Đạo sị cũng sành nghề chơi này...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Liêu trai chí dị - Phần 64 Phần 64 Ma Học ĐànÔng như Xuân, con nhà dòng dõi đất Thiểm Tây, mê say đàn cầm từ nhỏ, ngày nàocũng luyện tập, dù đi đâu cũng không sao nhãng.Có lần chàng đi chơi Sơn Tây,qua một ngôi chùa cổ, buộc ngựa ngoài cổng rẽ vào nghỉcho đỡ mệt.Trên hành lang có một đạo sĩ mặc áo vải ngồi xổm ở đó, gậy trúc tựavách, cây đàn đựng trong túi vải thêu bông. Xuân thấy đàn hợp ý bèn cất tiếng hỏi làmquen:- Đạo sị cũng sành nghề chơi này?Đáp:- Cũng chẳng sành. Chỉ mong gặp được bậc nào giỏi để học thêm.Vừa nói ông vừa mở túi lấy đàn đưa cho Xuân xem. Chàng thấy cây đàn có vân tuyệtđẹp, thử dạo một vài tiếng thấy trong ấm lạ thường, liền nổi hứng gãy luôn một khúcngăn ngắn. Đạo sĩ nhếch mép có ý cho đó là chưa được. Xuân trổ tài luông một khúckhác nữa. Đạo sĩ khen gượng:- Cũng khá! Cũng khá! Nhưng chưa thể làm thầy ta được.Xuân nghe nói có vẻ khoe khoang, muốn xem tài thực, liền xin cho được nghe ông thửđàn. Đạo sĩ tiếp lấy đàn đặc trên đầu gối, vừa mới gãy vào dây tơ đã nghe như có giómát thoảng đến. Khúc đàn rung lên thì có cả trăm thứ chim lượn tới, đậu kín trên câytrước sân chùa. Xuân sửng sốt kính phục, vội vàng sụp lạy xin được dạy bảo cho.Đạo sĩ đàn luôn ba lượt, chàng chăm chú nghe dần dần hiểu được khúc điệu. Đạo sĩbiểu chàng gảy lại chỗ nào sai thì uốn nắn cho. Cuối cùng ông nói:- Như thế là trần gian không ai sánh bằng anh rôì!Từ đó trở đi Xuân ra sức nghiền ngẫm tập dượt, tài đàn trở thành tuyệt giỏi.Sau đó chàng trở về quê, còn cách nhà mấy chục dặm thì trời tối bỗng mưa to, khôngbiết nghỉ chân vào đâu. Nhìn quanh quất bên đường thấy có một xóm nhỏ liền rảobước tới, không kịp hỏi han chọn lựa, chỉ thấy có một cái cửa ngỏ là bước luôn vào,đến tận nhà giữa vẫn thấy vắng tanh.Lát sau có một thiếu nữ độ mười bảy đến mười tám tuổi ở trong nhà đi ra, đẹp nhưtiên sa. Chợt thấy khách lạ, cô ta ù té chạy quay vào. Còn là trai tân, vừa nhìn thấy cônàng, Xuân đã không kìm được lòng.Rồi một bà lão ra tiếp khách. Chàng xưng tên họ, xin ngủ trọ một đêm. Bà lão chobiết, trọ lại cũng được, chỉ hiềm nhà không có giường chõng gì cho khách, chỉ có thểtrải một thứ gì xuống đất nghỉ tạm. Nói xong, bà lão thắp đèn bưng ra ôm cỏ khô rãixuống đất. Thấy thái độ ân cần, niềm nở của bà, chàng liền hỏi họ tên để làm quen.Bà trả lời:- Già họ Tiêu.- Còn cô em lúc nãy là ai?- Đó là con gái nuôi của già, tên là Hoạn Nương.Xuân đánh bạo tán luôn:- Nếu cụ không chê tôi nghèo, tôi nhờ mối đến hỏi cô em có được không?Bà cụ lắc đầu:- Điều đó thì già không chìu lòng được.Xuân căn dặn vì sao? Bà chỉ đáp: Khó nói!Câu chuyện giữa chủ và khách đến đó chấm dứt. Bà lão vào nhà trong để khách đinghỉ. Nhưng xem đến cỏ trải ổ thì ướt và mục không thể nào nằm được. Xuân đànhngồi gảy đàn cho qua đêm dài. Mưa tạnh, chàng từ giã chủ nhà ra về.*Trong làng có quan Lang trung họ Cát về hưu. Ông xưa nay vẫn quý những người cótài văn nghệ. Nhân đó Xuân tìm đến chơi.Ông Cát biết tài Xuân bảo gảy đàn cho nghe. Khi tiến đàn rung lên, thấp thoáng trongmành có bóng đàn bà con gái rình nghe.Một cơn gió thổi mạnh lay động bức mành. Xuân vội liếc mắt nhìn, thấy một thiếunữ nhan sắc tuyệt trần. Đó chính là con gái chủ nhân tên là Lương Công, vừa giỏi vănchương từ phú lại nổi tiếng là bậc tiên nữ trong vùng.Chàng xiêu lòng, về thưa với mẹ cậy người đến hỏi, nhưng ông Cát chê nhà Xuân sasút không chịu gả.Từ khi Lương Công được nghe Xuân trổ ngón đàn, lòng đã hâm mộ lắm, chỉ ước đượcnghe nữa. Song vì chuyện dạm hỏi không thành,Xuân phẫn chí không muốn lui tớinữa. Một hôm nàng ra vườn chơi, ngẫu nhiên nhặt được một tờ hoa tiên không cònmới lắm, trong có viết bài từ “Tiếc xuân thừa”. Nàng thích văn hay, ngâm ngợi ba bốnlần rồi đem vào buồng riêng, lấy vải hoa nền gấm chép cẩn thận thành một bản khácđể trên án. Nhưng lạ quá, chỉ lát sau tờ giấy có bài từ ấy đã biến đâu mất. Nàng cứngỡ là gió thổi bay đi. Không ngờ ông Cát đi qua phòng ấy, nhặt được, tin là con gáilàm ra. Thấy lời lẽ lẳng lơ, ông ghét lắm đem đốt đi mà không nói ra om sòm, chỉmong mau chóng gả chồng cho con, khỏi ngại.Vừa lúc ấy quan Lưu Phương Bá ở làng bên đến dạm hỏi cho con. Ông Cát lấy làmưng, song muốn đợi xem mặt chàng rể mới quyết. Hôm ấy Lưu công tử ăn vận cực kỳsang trọng đến ra mắt. Ông Cát thấy công tử đẹp trai, ưng ngay, bày tiệc khoản đãi rấthậu hĩ. Khi công tử đứng dậy ra về, trên chỗ ngồi rớt lại một chiếc giày con gái. ÔngCát thấy vậy, phát ghét anh chàng này là kẻ bờm xơm, đàng điếm, liền nói bà mối đếnnói rõ lý do không gả con gái cho nữa. Công tử ra sức biện bạch rằng oan, nhưng ôngCát nhất định bỏ ngoài tai.Họ Cát có giống hoa cúc xanh, không truyền cho ai. Lương Công đem trồng một chậucúc quý ấy trong buồng riêng. Và lạ thay vườn cúc nhà Xuân bỗng nhiên cũng nảy rahai giò màu xanh. Mọi người nghe thấy đua nhau đến ngắm xem. Xuân coi như đượccủa báu. Sá ...

Tài liệu được xem nhiều: