Nhà quan bộ lang họ Khương ở phía Nam sông Vị, có nhiều ma quỷ thường hiện hình nhát người. Vì thế ông phải dọn nhà đi, chỉ để lại người đầy tớ trông coi. Người ấy bị ma làm chết, thay người khác cũng bị chết nốt, cho nên nhà đành phải bỏ hoang. Trong làng có một người học trò, tên là Đào Vọng Tam, tính tình phóng khoáng, ưa gần con hát, son cứ rượu ngà ngà là bỏ về. Bạn bè bảo đào hát chạy theo kéo lại, chàng cười mà không cưỡng, song dù có...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Liêu trai chí dị - Phần 65 Phần 65 Lớp Học maNhà quan bộ lang họ Khương ở phía Nam sông Vị, có nhiều ma quỷ thường hiện hìnhnhát người. Vì thế ông phải dọn nhà đi, chỉ để lại người đầy tớ trông coi. Người ấy bịma làm chết, thay người khác cũng bị chết nốt, cho nên nhà đành phải bỏ hoang.Trong làng có một người học trò, tên là Đào Vọng Tam, tính tình phóng khoáng, ưa gầncon hát, son cứ rượu ngà ngà là bỏ về. Bạn bè bảo đào hát chạy theo kéo lại, chàngcười mà không cưỡng, song dù có ở lại cả đêm chàng cũng không mảy may đụngchạm đến gái. Chàng thường ngủ nhà quan Bộ lang, có cô hầu gái đến gạ gẫm hiếnthân, nhưng chàng cương quyết cự tuyệt không làm điều dâm loạn. Ông Bô lang thấythế càng quý trọng.Nhà Đào vốn nghèo, vợ lại chết, mấy gian nhà tranh ẩm thấp nóng nực không thể chịunổi. Vì thế chàng nói với quan Bộ lang cho ở nhờ ngôi nhà hoang. Ông Bộ lang từchối, nói thực là nhà có ma không ở được. Đào liền làm bài văn: Lại luận về không cóma đưa cho ông bộ lang còn nói thêm: “Ma làm được gì mà sợ”. Bộ lang thấy chàng cứcậy cục mãi như thế cũng đành phải bằng lòng.Chàng dọn đến căn chính sảnh, mới chập tối vừa để quyển sách ở giữa bàn, trở vềnhà cũ lấy đồ vặt khác thì quyển sách đã biến đâu mất. Chàng lấy làm lạ, nằm ngửatrên giường, lặng lẽ chờ xem có sự gì xảy ra. Chỉ một lát đã nghe thấy tiếng giày déploẹt quẹt, hé mắt nhìn thấy hai cô gái từ trong buồng đi ra, đem theo quyển sách vừamất lúc nãy để lên bàn. Một cô ước chừng hai mươi tuổi, một cô khoảng mười bảyđến mười tám tuổi đều xinh đẹp cả, cứ đứng quanh quẩn bên giường trông nhau màcười. Chàng nín lặng không động cựa. Cô lớn gác một chân lên bụng chàng, cô nhỏbưng miệng cười khúc khít. Đào thấy rạo rực không cầm lòng đặng, nhưng lập tứcsuy nghĩ đứng đắn trở lại, cuối cùng không đoái tưởng đến. Cô gái sáp gần lại, tay tráivuốt râu, tay phải khẽ vỗ lên trán, lên má chàng bem bép. Cô nhỏ tuổi càng cưòi tợn.Đào không chịu được, bật dậy quát:- Lũ quỷ, sao dám hỗn xược như thế?Hai cô gái hoảng sợ, ù té chạy biến mất. Đào ngại bị quấy nhiễu suốt đêm, đã muốnquay về nhà cũ song lại xấu hổ vì đã nói cứng, cho nên đành phải khêu đèn ngồi đọcsách. Trong các mảng tối, bóng ma vẫn chập chờn song chàng cứ làm ngơ , không dòmtới.Gần nửa đêm chàng cứ để đèn đi nằm. Vừa mới nhắm mắt đã thấy có vật gì nho nhỏngoáy vào lỗ mũi làm chàng hăt hơi ầm lên. Trong bóng tối có tiếng cười khe khẽ. Đàovẫn chẳng nói chẳng rằng, giả bộ ngủ say xem chúng còn giở trò gì khác nữa.Một lúc đã thấy cô nhỏ lấy tự quấn ngay vào bắp vế, lò dò tới gần, Đào nhổm dậyquát ầm lên, họ lại chui lũi trốn mất biệt, vừa chợp mắt, lỗ tai lại bị ngoáy, cứ thếsuốt đêm không sao ngủ được. Đến khi có gà gáy sáng, Đào mới được yên mà ngủ mộtgiấc.Cả ngày không nghe thấy chuyện gì lạ, nhưng không mặt trời vừa lặn, ma lại hiệnhình. Đào bèn nấu cơm về đêm để thức luôn tới sáng. Cô lớn xếp chân bằng tròn tótlên ghế nhìn chàng đọc, rồi đột nhiên thò tay bịt lấy sách. Đào tức quá nắm lấy thì mađã vụt biến mất. Chỉ có một lát lại bò ra, lại cầm lấy sách. Đào phải lấy tay chặnquyển sách mới đọc nổi. Còn cô bé thì lùi tới sau lưng Đào, lấy hai tay bịt mắt chàngrồi chạy vụt ra xa đứng nhăn nhở cười. Đào tức quá trỏ vào mặt mà mắng rằng:- Đồ quỷ con! Ta mà bắt được ta giết chết cả đôi.Nhưng hai cô gái vẫn cứ nhơn nhơn không sợ. Nhân vậy Đào mới đùa rằng:- Thôi, cái trò lăn lóc chiếu giường đây không có màng đâu, các cô ghẹo tôi chỉ vô ích.Hai cô mủm mỉm cười, quay mình vào bếp, kẻ chẻ củi kẻ vo gạo giúp Đào nấu cơm.Đào ngó vào khen:- Hai cô cứ làm như thế chẳng hơn là trêu cợt tôi ư?Lát sau cơm chín, lại tranh nhau lấy thìa đũa, bát đĩa bày đặt lên bàn. Đào nói:- Cám ơn hai cô đã phục dịch, lấy gì để đền đáp công đức sau đây?Cô gái lại cười nói dọa:- Cơm có thuốc độc đấy, cẩn thận kẻo chết!Đào đối lại:- Xưa nay tôi với các cô có hiềm oán gì nhau, đâu nỡ hại nhau đến thế!Đào vừa ăn hết bát cơm này đã có đầy bát khác, hai cô cứ giành nhau qua lại đơm tiếpcho chàng. Đào cũng lấy việc đó làm vui, quen đi thành thường lệ. Ngày lại ngày dầndần quen thân, cùng ngồi nói chuyện phiếm. Đào hỏi đến họ tên. Cô lớn thổ lộ:- Em họ Kiều tên Thu Dung. Con bé kia họ Nguyễn tên Tiểu Tạ.Lại tỉ tê hỏi từ đâu đến nương tựa chốn này. Tiểu Tạ cười ranh mãnh:- Anh chàng ngốc ơi! Đến thân thể còn chẳng dám lộ cho người ta thấy, ai mượn anhhỏi đến nhà cửa, gia thế, ý chừng muốn cưới xin hay sao?Đào giữ nét mặt nghiêm trang, đáp lại:- Đối diện với người đẹp, bảo tôi làm sao vô tình cho được.Song vì âm khí nặng nề,người trần gian động vào tất chết. Vậy thì nếu ở chung với nhau không vui thì nênmỗi người một nẻo. Nếu ở chung với nahu mà vui thì ai yên phận nấy. Nếu như tôikhông được yêu thương thì đâu dám xúc phạm đến hai cô? Ví bằng tôi được yêuthương thì can chi hai cô đi giết anh chàng cuồng si?Hai cô nhìn nhau có vẻ cảm động. Từ đó trở đi kh ...