Danh mục

Liêu trai chí dị - Phần 68

Số trang: 8      Loại file: doc      Dung lượng: 61.50 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Lưu Xích Thủy người Bình Lạc, thuở trẻ vừa thông minh vừa đẹp trai, mười lăm tuổi đã vào học trường huyện (theo chế độ khoa cử thời ấy, vào trường học huyện là có trình độ tú tài). Cha mẹ mất sớm, anh ta mãi mê chơi bời, bỏ học. Gia cảnh cũng chẳng có gì mà tính lại thích chải chuốt chưng diện, giường chiếu, chăn đệm nhất nhất đều là những của tốt đẹp, tinh xảo.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Liêu trai chí dị - Phần 68 Phần 68 Tấm Gương Hiện HìnhLưu Xích Thủy người Bình Lạc, thuở trẻ vừa thông minh vừa đẹp trai, mười lăm tuổiđã vào học trường huyện (theo chế độ khoa cử thời ấy, vào trường học huyện là cótrình độ tú tài). Cha mẹ mất sớm, anh ta mãi mê chơi bời, bỏ học. Gia cảnh cũngchẳng có gì mà tính lại thích chải chuốt chưng diện, giường chiếu, chăn đệm nhấtnhất đều là những của tốt đẹp, tinh xảo.Một tối, Lưu được người ta kéo đi ăn uống, vội quên tắt đèn. Rượu được vài tuần,sực nhớ ra, anh ta quay về nhà, chợt nghe trong buồng mình có tiếng rì rầm. Lưu nấpdòm xem, té ra một chàng trai đang ôm cô gái đang nằm trong giường. Căn nhà nhà vốnlà phủ đệ của một nhà quyền quý đã bỏ phế, thường xảy ra nhiều quái dị. Anh ta biếtđôi trai gái kia là hồ ly tinh nhưng cũng không sợ, xông vào quát lên:- Giường ta nằm để bay đú đởn hả?Hai bóng người hoảng hốt vùng dậy, ôm áo, trần như nhộng chạy trốn. Trên giườngcòn xót lại cái quần lụa tía, trên dải còn đính cái bao kim, song đề phòng bị lấy trộm,liền dấu vào trong chăn ôm khư khư lấy.Chỉ lát sau, một con hầu đầu tóc rối bời, len lén bước vào phòng, nằn nì xin Lưu trảlại của ấy. Lưu cười, đòi phải có cái gì chuộc. xin chuộc bằng rượu: không ưng. Bằngvàng: cũng không ưng. Con hầu dường như bắt được ý quay ra. Lát sau trở lại:- Cô cả tôi bảo: Nếu cậu bằng lòng cho lại thì xin hiến cậu vợ đẹp.Lưu vội hỏi:- Ai thế?- Nhà chủ tôi họ Bì. Cô cả là Bát Tiên. Cái người nằm với cô cả tôi đây là chồng cô,họ Hồ. Cô hai là Thủy Tiên, lấy quan nhân họ Đinh ở Phú Xuyên. Cô ba là PhượngTiên, so với hai cô còn đẹp hơn nhiều, thực không chê vào đâu được. Đáng lắm!Lưu sợ nuốt lời, đòi phải giao ước rõ ràng ngay. Con hầu quay về khá lâu, trở lại trảlời:- Cô cả tôi nhắn với cậu: việc đại sự tốt lành đâu có phải vội vã được. Cô tôi vừa nóivới cô Ba, đang bị cự lại. Xin nấn ná đợi cho ngày một ngày hai. Nhà chúng tôi khôngphải là loài chỉ cốt hứa cho xong việc mà coi nhẹ chữ tín đâu.Lưu nghe vậy cũng tin liền trao lại cái quần tía. Đã qua mấy ngày rồi mà vẫn chưathấy hồi âm. Sẩm tối Lưu ra ngoài trở về, vừa đóng cửa sổ ngồi chơi, bỗng hai cánhcửa tự mở toang ra: hai người, bốn tay túm bốn góc chăn, khiêng một cô gái nằm thu luở giữa. Họ đặt tất cả lên giường nói:- Chúng tôi đưa cô dâu tới đây!Đoạn quay trở ra ngay.Lưu lại gần ngó xem : một cô gái nõn nà đang ngủ mê ngủ man miệng sặc mùi rượu,mặt ửng màu say. Còn ước gì hơn nữa, chàng ta cầm lấy tay, rút bít tất, cởi giải quầnvà ôm lấy cô ta. Mà cô gái thì đã hơi tỉnh, hé mắt nhìn thấy Lưu chân tay như bủn rủnra, song vẫn có vẻ hận, lẩm bẩm:- Cái con đĩ Bát Tiên, nó bán rẻ ta thế này!Lưu ôm ấp vuốt ve cô gái. Cô ta ngán thịt da hở lạnh, mỉm cười đọc:Đêm nay là đêm gì đây?Gặp chàng mê mải thế này chàng ơi!Lưu tiếp:Nàng ơi! Nàng ơi! Nàng ơi!Gặp ta mát mẻ sự đời thế nao? (1)Vào cuộc giao hoan rồi, nàng còn ca cẩm:- Cái con vô sỉ đã làm bẩn giường người, lại còn đem ta đổi lấy cái quần. Được rồi!Thế nào cũng phải báo thù.Từ đó tối nào cô ta cũng đến chăn gối với Lưu, thật là đằm thắm. Một hôm cô ta lấytrong tay áo ra một cái xuyến vàng, bảo Lưu:- Của Bát Tiên đấy!Mấy hôm sau lại đem đến một đôi giày thêu vàng, dát hạt châu cực kỳ tinh xảo, nhủLưu cứ đưa ra khoe vung lên khắp bạn bè thân thích (như một chứng cứ người chủgiày đã có tư tình với mình). Những người đến xem đều mang rượu làm lễ tiếp kiến,do đó vật lạ cứ truyền tụng rộng mãi.Tối đó, bỗng Phượng Tiên đến từ biệt. Lưu hỏi lý do. Đáp:- Bà chị vì việc mấy giày mà giận em cho nên có ý địch dọn nhà đi xa để cách chia emcho tiện.Lưu hoảng, có ý muốn trả lại giày. Cô gái can:-Việc gì phải thế? Chị ta làm vậy hòng uy hiếp em. Trả lại là trúng mưu đồ đấy.- Sao em không thể ở lại một mình?- Cha mẹ em đi xa, nhà hơn mười miệng ăn đều trông cậy vào một tay anh Hồ xoayvật. Nếu em không đi e đầu lưỡi không xương đớm đặt trắng đen nhiều chuyện.Từ đó cô ta không đến nữa. Hai năm trôi qua, nỗi tưởng nhớ trong Lưu ngày càng dadiết. Tình cờ hôm ấy trên đường Lưu gặp một cô gái cưỡi ngựa có lão bộc giongcương, len sát vào người Lưu mà đi. Cô gái lật cái khăn lụa che mặt mà liếc nhìn Lưu,phong tư đẹp vô ngần. Lát sau một anh chàng trai trẻ đi cùng cô ta cũng vừa đến. Lưubắt chuyện:- Cô nào thế? Có vẻ đẹp đấy!Lưu còn khen nức nở hồi lâu. Chàng trai chắp tay khiêm tốn cười:- Anh khen quá đấy! Đó là người vợ hèn của tôi đó.Lưu giật mình ngượng ngùng tạ lỗi. Chàng trai ôn tồn.Không hề gì. Song Nam Dương có ba ông Cát thì anh chiếm được “rồng” rồi (2). Cứbo bo giữ lấy một mình thì còn đáng nói gì nữa.Lưu đã ngờ ngợ về điều anh chàng ấy mới nói. Anh lại nói tiếp:- Anh có nhận ra kẻ nằm vụng ở giường anh độ nào không?Lúc ấy Lưu mới biết đó là anh chàng họ Hồ, anh em đồn hao với mình. Thế là haingười trò chuyện, đùa cỡt rất vui. Hồ lại hỏi Lưu:- Tôi đi thăm nhạc gia đây, chú có cùng đi đư ...

Tài liệu được xem nhiều: