Danh mục

Liêu trai chí dị - Phần 69

Số trang: 8      Loại file: doc      Dung lượng: 51.50 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Ninh Thái Thần người Triết Giang, tính tình khảng khái, chính trực, tự trọng. Chàng thường tuyên bố với mọi người: - Ngoài vợ chính ra bình sanh không biết đến người đàn bà thứ hai. Có việc đi Kim Hoa, Ninh đến vùng cổng Bắc, đặt hành trang ở một ngôi chùa. Trong chùa, điện tháp như không có dấu chân người qua lại. Hai ngôi nhà tăng bên đông và bên tây, cánh cửa khép hờ, chỉ có căn nhà nhỏ phía nam, khóa cửa còn mới. Ở ngoài góc đông điện có rặng tre, cây to bằng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Liêu trai chí dị - Phần 69 Phần 69 Nghĩa Khí Cải Hóa Hồn MaNinh Thái Thần người Triết Giang, tính tình khảng khái, chính trực, tự trọng. Chàngthường tuyên bố với mọi người:- Ngoài vợ chính ra bình sanh không biết đến người đàn bà thứ hai.Có việc đi Kim Hoa, Ninh đến vùng cổng Bắc, đặt hành trang ở một ngôi chùa. Trongchùa, điện tháp như không có dấu chân người qua lại. Hai ngôi nhà tăng bên đông vàbên tây, cánh cửa khép hờ, chỉ có căn nhà nhỏ phía nam, khóa cửa còn mới. Ở ngoàigóc đông điện có rặng tre, cây to bằng chét tay, phía dưới là một cái ao lớn, mặt ao hoasúng nở rộ. Ninh đã có ý thích nơi thanh u này. Dịp này phủ sở tại mở khoa thi khảothường kỳ, trong thành giá cả ăn ở đắt đỏ, cho nên Ninh quyết ở đây cho tiện.Nghĩ thế, Ninh dạo bước quẩn quanh, đợi nhà sư về. Trời đã sẩm tối, một sĩ nhânđến, mở cửa căn nhà phía nam. Ninh bước tới chào hỏi và nói rõ ý định của mình. Sĩnhân nói:- Nhà này không có chủ, tôi cũng chỉ là một người ở ngụ. Nếu anh không chê cảnhhoang vắng, sớm tối tôi được chỉ giáo thì hay lắm!Ninh mừng, trải cỏ làm giường, ghép ván làm ghế, tính kế ở lâu. Tối hôm đó trăng caolồng lộng, trời trong như gương, hai người bạn mới quen kề đùi gác vế dưới mái hiên,chuyện trò thân thiết. Hỏi đến tên họ, sĩ nhân đáp:- Tôi họ Yến tên là Xích Hà.Ninh cứ tưởng anh ta là thí sinh đợi thi, song nghe tiếng không phải là người TriếtGiang, hỏi ra quê ở mãi Thiểm Tây. Cứ xem cung cách nói năng thì anh ta là ngườichất phác thật thà. Chuyện vãn đã cạn, hai người chia tay đi nghỉ.Ninh lạ nhà, mãi không ngủ được, chợt nghe phía bắc nhà có tiếng rì rầm như cóngười nói chuyện. Chàng vùng dậy, nấp bên cửa sổ đá, ghé mắt nhòm qua. Thì ra bênngoài tường ngăn đá ấy còn có một ngôi nhà nhỏ, một người đàn bà ngoài bốn mươituổi và một mụ vú đang chuyện trò với nhau dưới ánh trăng. Mụ vú già lưng còng,dáng điệu lọm khọm, mặt một cái áo cũ màu hồng bợt bạt, búi tóc gài lược to ( phụcsức kiểu cổ). Người đàn bà ca cẩm:- Con Tiểu Thiện sao mãi không thấy đến?- Ta cứ đợi, nó sẽ đến đấy. - Mụ vú đáp.Nó có ca thán gì với mụ không?- Con bé ấy, không việc gì phải nể nang lắm đâu.Nói chưa dứt lời thì một cô gái trạc tuổi mười bảy, mười tám đến, trông loáng thoángcó vẻ xinh xắn. Mụ vú cười bảo:- Không nên tán chuyện người sau lưng. Hai chúng ta đang nói về mày, thế mà cái contiểu yêu này lẻn đến lúc nào lẹ thế, không một tiếng động. May mà chúng ta không nóigì xấu.Lại nịnh:- Ôi tiểu nương tử mới xinh tươi như người trong tranh vậy. Giả sử thân già này làđàn ông ắt hẳn cũng bị bắt mất hồn luông rồi.Tiếng cô gái:- Vú mà không tán thơm tôi thì còn có cái gì để mà nói tốt nói đẹp.Rồi không rõ họ còn nói với nhau những gì. Ninh cho đó chỉ là người trong gia đìnhhàng xóm, cho nên không buồn nghe nữa, quay vào đi nằm. Lát sau, tất cả lại yên ắng,không còn tiếng rì rầm trò chuyện.Ninh đang ngà ngà sắp ngủ, bỗng cảm thấy có người vào chỗ nằm của mình, vội vùngdậy xem ai thì hóa ra cô gái lúc nãy ở bên nhà phía bắc. Chàng sửng sốt hỏi, cô gáicười và trả lời:- Đêm trăng không ngủ được, xin đến chung tình.Ninh nghiêm sắc mặt:- Cô phải phòng điều dị nghị mà tôi thì sợ lời cười chê. Chỉ có một bước lỡ chân, cònđâu là liêm sỉ.Cô gái năn nỉ:- Đêm hôm ai biết đấy là đâu?Ninh lớn tiến, nhưng cô gái cứ lần lựa, dường như còn muốn nói điều gì. Ninh phảiquát lên:- Cút ngay, không tôi kêu to cho người học trò bên kia biết.Cô gái có vẻ sợ, lùi ra đến ngoài cửa. Rồi lại vào đặt một thoi vàng lên chỗ nằm. Ninhcầm quẳng ra sân:- Của phi nghĩa chỉ làm bẩn túi ra.Cô gái thẹn, quay ra nhặt lấy vàng, lẩm bẩm một mình:- Anh này là sắt đá hay sao ấy!Sớm hôm sau, có một người học trò ở Lan Khê dẫn theo một người đầy tớ đến trọ đợithi, ngụ ở mái đông chùa, tối đến đột nhiên chết, bắp chân có một lổ nhỏ như dùi đâm,máu rỉ ra. Không ai biết là duyên cớ vì đâu? Tối sau, người đầy tớ chết nốt, cũng cónhững vết tích như vậy.Buổi chiều Yến về, Ninh hỏi tại sao hai người thiệt mạng. Yến cho là yêu tinh. Ninhvốn là người khí phách cương trường, không cho là phải. Nửa đêm cô gái lại mò đến,bảo Ninh:-Tôi đã từng trải nhiều người, không ai có lòng dạ sắt đá như anh đâu. Chàng thật làbậc thánh hiền, tôi không dám lừa dối. Tôi họ Nhiếp tên là Tiểu Thiện, chết yểu nămmười tám tuổi, chôn ở cạnh chùa. Tôi bị yêu tinh cưỡng ép phải làm những điều kinhtởm hèn hạ, mặt dạn mày dầy với mọi người, thực lòng chẳng vui thú. Nay trong chùakhông còn ai giết đượcnữa, sợ chính quỷ Dạ Xoa sẽ hại tới chàng.Ninh cả kinh, hỏi cách thoát thân. Cô gái mách:-Chàng cứ ngủ chung một nhà với Yến sinh là yên.Hỏi:- Sao không dám mê hoặc Yến sinh?- Ông ta là bậc kỳ nhân nên không dám tới gần.Vậy cô mê hoặc người ta thế nào?- Ai ôm ấp tôi, tôi giấu dùi đâm vào chân, người đó lập tức mê đi rồi hút máu cho yêutinh uống. Hoặc đưa cho vàng, thực không phải là vàng mà là xương quỷ La Sát đ ...

Tài liệu được xem nhiều: