Kiều sinh người quận Tấn Minh, nổi tiếng tài giỏi từ hồi nhỏ. Mới ngoài hai mươi tuổi, có gan dạ, chơi thân với Cố sinh; sau khi Cố mất, thời thường chu cấp cho vợ con Cố. Quan ấp tể (cũng như chủ quận hay tri huyện) lấy văn chương cùng chàng kết giao thân mật. Khi ấp tể qua đời tại quận, gia quyến lần lữa mãi không về; chàng bán sản nghiệp đưa linh cửu ấp tể về quê quán, khứ hồi trên hai nghìn dặm. Vì thế mà giới trí thức càng trọng, nhưng gia đạo...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Liêu trai chí dị - Phần 71 Phần 71 Cắt Thịt Vì TìnhKiều sinh người quận Tấn Minh, nổi tiếng tài giỏi từ hồi nhỏ. Mới ngoài hai mươituổi, có gan dạ, chơi thân với Cố sinh; sau khi Cố mất, thời thường chu cấp cho vợcon Cố. Quan ấp tể (cũng như chủ quận hay tri huyện) lấy văn chương cùng chàngkết giao thân mật. Khi ấp tể qua đời tại quận, gia quyến lần lữa mãi không về; chàngbán sản nghiệp đưa linh cửu ấp tể về quê quán, khứ hồi trên hai nghìn dặm. Vì thế màgiới trí thức càng trọng, nhưng gia đạo chàng từ đó càng thêm sa sút.Ông Hiếu Lêm (cử nhân) họ Sử có con gái tên là Liên Thành, thêu thùa rất khéo, lạihay chữ nên Hiếu Liêm hết sức quý chuộng. Nàng thêu một bức tranh thiếu nữ ngồithêu mệt mỏi. Sử Hiếu Liêm đưa ra trưng cầu các cậu thiếu niên đề thơ vào đó, trongý là muốn kén rể. Kiều sinh đề bài thơ như vầy:Dung hoàn cao kiết lục bà saTảo hướng lan song tú bích bàThích áo uyên ương hồn giục đoạnẤm đình trâm tiến xúc song nga.Nghĩa là:Óng ả trên đầu mái tóc tiênSáng ngồi bên cửa rút bông senUyên ương thêu đến lòng như thắtKim chỉ ngừng tay có vẻ phiền.Ngoài ra chàng lại tặng riêng một bài khen nàng thêu khéo:Tú tiến khiêu lai tự tả sinhBức trung hoa điểu tự nhiên thànhĐương nhiên chức cẩm phi trường kỷHạnh bả hồi văn cẩm thánh minh.Nghĩa là:Thêu như sống thật thấy tài chưa?Hoa điểu trời xanh há kém thuaTranh gấm nàng Tô đâu sánh kịpHồi văn may được cảm lòng vua.(Hai câu sau cùng nhắc tích xưa Tô Huệ thêu bài thơ Hồi Văn trên gấm, dâng vua đểchuộc tội cho chồng. Hồi văn có thể đọc ngược xuôi đảo lộn, thành ra mấy trăm bàithơ. Kiều sinh tán tụng Sử tiểu thư. Sánh lại, Tô Huệ chỉ có Hồi văn cảm lòng thiêntử, chứ bức thêu gấm kia còn kém tài của tiểu thư.)Nàng được hai bài thơ mừng lắm, trước mặt ai cũng khen Kiều sinh đáo để, nhưng chacó ý chê nhà chàng nghèo. Không muốn gả con gái cho.Liên Thành gặp lại cũng khen ngợi Kiều sinh, lại sai mụ vú, giả vâng mệnh cha, đemtiền bạc đến giúp chàng chi phí đèn sách. Chàng nói:- Liên Thành là người tri kỷ của ta.Từ đó mơ màng tưởng nhớ như kẻ khát muốn uống, đói muốn ăn vậy.Không bao lâu Sử Hiếu Liêm nhận gả nàng cho con một nhà buôn muối là Vương HóaThành; bấy giờ chàng mới tuyệt vọng, nhưng trong giấc chiêm bao vẫn còn tơ tưởngkhông dứt.Ít lâu sau, nàng phát bệnh không ngồi dậy được. Có nhà sự Tây Vực đến thăm mạch,nói mình có thể chữa được, song phải có một đồng cân thịt ở ngực con trai, để trộnvới thuốc mới đặng.Sử công sai người đến nhà họ Vương nói cho chú rể hay. Chú rể cười nói:- Lão già này kỳ cục, đòi cắt lấy thịt ở đầu trái tim ta ư?Gia nhân trở về thuật lại, sử công giận lại rao cho mọi người hay rằng: bất cứ ai dámcắt thịt thì ta gả con gái cho.Kiều sinh nghe tin, lập tức đến nhà họ Sử, tay cầm dao kéo, tự cắt lấy thịt trước ngực,trao cho nhà sư Tây Vực, máu vấy cả áo chàng. Nhà sư phải xừc thuốc cho mới hết.Với chỗ thịt đó nhà sư trộn thuốc thành ba chén, nàng uống ba ngày bệnh tật khỏi hẳn.Sử công sửa soạn làm theo lời hẹn, nhưng trước hết sai người nói cho Vương biết.Vương nổi giận đòi đi kiện. Sử công bèn làm tiệc mời Kiều sinh đến, bày ngàn vànglên án rồi nói:- Mang ơn rất nặng, vậy xin có chút đỉnh báo đền.Đoạn, Sử công bày tỏ ý định sai hẹn cho chàng nghe, chàng cau mày nói:- Tôi không tiếc chi miếng thịt, là để báo đáp người tri kỷ chứ có phải bán thịt lấy tiềnđâu.Nói xong, chàng đứng dậy, phủi áo ra đi. Liên Thành nghe chuyện trong lòng không nỡ,liền nhờ mụ vú đến an ủi chàng và nói nhắn:- Người tài như cậu chắc không phải sa sút lâu ngày. Trên đời thiếu gì giai nhân mà lo.Tôi từng chiêm bao thấy điềm chẳng lành, ba năm nữa tất chết, vậy cậu đừng thèmcùng ai tranh giành lấy được con người sắp chết này làm gì?Chàng nói với mụ vú:- Con người ta vì tình tri kỷ mà chết, chứ không vì sắc đẹp. Tôi chỉ e rằng Liên Thànhchưa chắc đã thật là biết tôi; nếu quả thật nàng biết tới thì việc nhân duyên chẳngthành cũng không hại chi.Mục vú thay lời nàng thề thốt giải tỏ lòng thành, chàng nói:- Quả thật như vậy thì tôi chỉ xin có một điều, là khi gặp nhau ở ngoài đường, nàngtặng cho tôi một nụ cười, dù tôi chết cũng không ân hận gì.Mụ vú vế nhà thuật lại với nàng.Cách mấy hôm, chàng ngẫu hứng đi chơi, vừa lúc gặp nàng ở bên nhà ông chú về.Nàng đưa mắt liếc nhìn chàng và hé miệng cười rất tươi. Chàng cả mừng, tự nghĩtrong trí:- Phải rồi! Liên Thành quả thật biết rõ lòng ta.Kế đến nhà họ Vương qua bàn định ngày lành tháng tốt xin đón dâu. Bệnh cũ của nàngtự dưng nổi lên, được vài tháng thì chết.Kiều sinh đến viếng tang, kêu rú một tiếng, ngã xuống chết giấc. Sử công cho ngườiđem xác về tận nhà.Lúc đó chàng tự biết mình đã chết rồi, trong lòng không thấy buồn tiếc gì cả, vội vàngđi ra khỏi thôn muốn được nhìn thấy mặt Liên Thành. Xa trông nẻo đường phía tâybắc, người ta đi lại như kiến, chàng trốn lánh mình trà trộn vào trong đám đó.Giây lát vào một dinh thự gặp lại Cố sinh. Cố lấy làm ngạc nhiên hỏi chàng tại saođến đây, và muốn nắm tay chàng dắt lộn về ngay. Nhưng chàng thở dài nói rằng cóchuyệng tâm sự còn lôi thôi, cho nên chẳng muốn trở về. Cố nói:- Tôi ở chốn này giữ việc sổ sách hơi được tín nhiệm, nếu anh có chuyện chi nhờ cậy,tôi xin cố súuc không dám tiếc công.Chàng hỏi về Liên Thành.Cố liền dẫn đi tìm kiếm nhiều nơi, thấy Liên Thàng với cô áo trắng, mặt rầu lệ dầm,ngồi xổm ở một vỉa hè. Nàng thấy Kiều sinh đến, vội vàng trỗi dậy, vẻ như mừng rỡ,hỏi chàng đâu tới đây. Chàng nói:- Nàng chết, tôi còn ở trên đời sống làm chi?Liên Thàng khóc:- Con người phụ nghĩa thế này, chàng không phỉ nhổ mà đá đi cho rảnh, còn lấy mìnhchết theo làm gì? Tôi đã lỗi hẹn với chàng kiếp này, xin đền bồi ở kiếp sau.Chàng nghoảnh lại bảo Cố sinh:- Anh có công việc bận xin cứ tự tiện, để mặc tôi ở đây, tôi vui sướng được chết, chứkhông thích sống nữa. Có điều tôi muốn phiền anh tra sổ sách hộ xem Liên Thành thácsi ...