Cô Mười Một họ Phạm, con quan Tế tửu ở Lộ Thành, tuổi nhỏ tuyệt đẹp, lại rất phong nhã, cha mẹ yêu quý như nâng trứng hứng hoa. Những người đến hỏi chà mẹ bảo nàng tự chọn lấy, nhưng nàng chưa thuận đám nào. Gặp tết thượng nguyên, các bà vãi ở chùa Thủy Nguyệt mở hội cúng chay đốt mã, nàng cũng tới xem.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Liêu trai chí dị - Phần 73 Phần 73 Háo Sắc Lụy MìnhCô Mười Một họ Phạm, con quan Tế tửu ở Lộ Thành, tuổi nhỏ tuyệt đẹp, lại rấtphong nhã, cha mẹ yêu quý như nâng trứng hứng hoa. Những người đến hỏi chà mẹbảo nàng tự chọn lấy, nhưng nàng chưa thuận đám nào.Gặp tết thượng nguyên, các bà vãi ở chùa Thủy Nguyệt mở hội cúng chay đốt mã,nàng cũng tới xem.Trong lúc nàng đi dạo cảnh cùa, một thiếu nữ đi theo bén gót, thường liếc nhòm nàng,ý chừng như muốn nói gì. Nàng nhìn kỹ là một cô gái đôi tám cực đẹp, trong lòng rấtưng càng chăm chú nhìn. Thiếu nữ mỉm cười hỏi:- Cô có phải cô Mười Một họ Phạm không?- Thưa, chính là tôi.- Tôi nghe danh tiếng đã lâu, nay mới được thấy mặt, quả thật là người ta đồn đạikhông sai.Cô Mười Một cũng hỏi thăm quê quán họ tên, thiếu nữ đáp:- Tôi họ Phong hàng thứ ba, nhà ở một xóm gần đây.Hai người nắm tay chuyện vảnn niềm nở vui vẻ, thành ra yêu mến nhau hết sức,không muốn rời ra, cô Mười Một hỏi sao đi trơ trọi một mình, chẳng có bầu bạn gianhân cùng đi, thiếu nữ trả lòi:- Cha mẹ mất sớm, nhà chỉ có một vú già, phải coi nhà không đi với tôi được.Cô Mười Một sửa soạn ra về, Phong Tam Nương nhìn sững muốn khóc làm cô cũngbuồn rầu, liền mời Tam Nương về nhà chơi. Tam Nưong nói:- Nhà cô gác tía lầu son, tôi lại không họ hàng chi e đến chơi bị người nhà bàn tán nóinày khák không tốt.Cô Mười Một cố mời, Tam Nương hẹn để hôm khác.Lúc từ biệt, cô rút một cành thoa vàng đưa tặng. Phong cũng lấy cây trâm biếc ở trênmái tóc để đáp lễ.Cô về nhà đâm ra tưởng nhớ thiết tha, lấy cây trâm xem lại, không phải vàng cũngkhông phải ngọc, trong nhà không ai biết là thứ gì, đều lấy làm lạ.Hàng ngày cô mong mỏi Tam Nương đến chơi không thấy đến nỗi buồn rầu phátbệnh. Cha dò biết cái nguyên cớ, sai người đi thăm các xóm làng chung quanh, nhưngkhông ai biết thiều nữ họ Phong là người nào.Nhằm tiết trùng cửu ( mùng chín tháng chín), cô gầy còm buồn bã, gọi con hầu dìu đỡra vườn ngoài chơi, trải nệm gối dưới giàn hoa ngồi tiêu khiển, Bỗng dưng có mộtngười con gái thò mặt lên vách tường dòm sang. Nhìn ra chính là Phong nữ chứ khôngphải là ai lạ. Phong kêu:- Đỡ tôi xuống nào!Con hầu chạy ra đỡ tay. Phong nhảy thoắt xuống. Cô Mười Một mừng khôn thể tả, tựnhiên đứng phắt dậy, kéo Phong cùng ngồi nói chuyện, trách nàng đã sai lời hẹn và hỏibây giờ ở đâu lại đây? Phong đáp:- Sự thật nhà tôi cách đây xa lắm, thỉnh thoảng tôi đến chơi nhà ông cậu ở gần lối xómnày. Độ trước tôi có nói rằng nhà ở xóm gần đây, tức là nói nhà cậu tôi đấy.Từ lúc chịem từ biệt, tôi tưởng nhớ não nùng. Nhưng nghĩ mình phận nghèo khó, chơi với connhà giàu sang, chân chưa bước tới nhà trong lòng đã có vẻ thẹn, chỉ e bị lũ tôi tớ trongnhà coi thường xem khinh. Vì thế mà tôi không muốn tới. Vừa rồi đi ra ngoài váchtường, nghe trong có tiếng con gái nói, liền trèo lên nhòm xem, mong rằng gặp cô, nayquả như nguyện.Cô Mười Một bèn kể cho Phong nghe vì đâu mình sinh bệnh. Phong khóc như mưa,khóc chán rồi nói:- Chị có đến chơi thì xin giữ bí mật, sợ những kẻ sinh sự lắm điều, bàn dài nói vắn,không thể chịu nổi.Cô xin y lời, đoạn dẫn nàng về phòng riêng với mình, ăn cùng mâm nằm cùng chiếu,thích cùng chuyện trò tâm sự mà bệnh cũng khỏi dần. Rồi đính ước làm chị em, áoquần giày vớ thay đổi lẫn lộn, không hề phân biệt. Hễ có người nào đến thì Phongnúp vào bên màn. Như thế trải năm sáu tháng Phạm công với phu nhân nghe phongphanh.Một bữa hai chị em đang ngồi đánh cờ, phu nhân chợt đến thình lình, trông thấy, sửngsốt, và nói:- Thật là xứng bạn con ta!Rồi quay hỏi cô Mười Một:- Trong chốn khuê phòng con có người bạn tốt thì cha mẹ vui mừng cho, sao con khôngnói cho mẹ hay.Cô bày tỏ ý muốn của Phong.- Cô đến làm bạn con ta, thế là điều hay, cần chi phải giấu diếm?Phong đỏ mặt làm thinh, mâm mê dải áo, chẳng nói chẳng rằng. Sau lúc phu nhân đi,Phong muốn từ biệt, cô Mười Một năn nỉ mãi mới chịu ở lại.Đêm nọ, nàng hớt hơ hớt hả từ ngoài chạy vào khóc nói:- Chị đã nói rằng ở lại không nên, thế mà vì nể em phải ở lại, bây giờ mới gặp lại cáinhục lớn lao thế này!Cô kinh ngạc hỏi chuyện gì, nàng đáp:-Vừa rồi chị ra thay áo, một chàng thiếu niên đón đường chọc ghẹo, may chị chạythoát. Như vậy chị còn mặt mũi nào mà ở đây nữa chứ?Cô gạn hỏi hình dáng, rồi tạ lỗi:- Thôi, xin chị bỏ qua đi, người ấy là ông anh ngây thơ của em đó. Để em thưa với mẹđánh đòn anh ta cho biết thân!Phong cố từ, một hai đòi đi. Cô Mười Một khuyên đợi trời sáng sẽ đi, vội gì. Phongnói:- Nhà cậu của chị chỉ cách đây mấy bước để chị bắc thang leo qua vách tường là đượcrồi.Nàng đi rồi, cô Mười Một gục mặt trên gối khóc lóc thảm thương, xem như mất bạntơ tóc vậy.Cách mấy tháng sau, con hầu có việc đi tới xóm Đông, chiều tối về, gặp Phong giữađường, có bà cụ già theo sau. Con hầu mừng rỡ, đứng chào hỏi. Phong cũng ngậmngùi, hỏi thăm sức khỏe của cô Mười Một độ rày ra sao. ...