Danh mục

Liêu trai chí dị - Phần 74

Số trang: 6      Loại file: doc      Dung lượng: 46.50 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Củng đạo nhân, không có tên tự, cũng không biết là người ở đâu, có lần đến xin ra mắt Lỗ vương, nhưng người canh cổng không cho vào. Có người thân tín trong vương phủ đi ra, đạo nhân vái chào và ngỏ ý muốn. Thân tín thấy ông xấu xa bẩn thỉu, lại xua đuổi thêm. Ông đi rồi trở lại. Thân tín nổi giận sai thủ hạ vừa đuổi vừa đánh. Đến chỗ vắng vẻ không ai, đạo nhân cười và đưa ra cho trăm lượng vàng, nhờ kẻ đuổi theo nói hộ với vị thân tín...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Liêu trai chí dị - Phần 74 Phần 74 Tay áo làm maiCủng đạo nhân, không có tên tự, cũng không biết là người ở đâu, có lần đến xin ramắt Lỗ vương, nhưng người canh cổng không cho vào.Có người thân tín trong vương phủ đi ra, đạo nhân vái chào và ngỏ ý muốn. Thân tínthấy ông xấu xa bẩn thỉu, lại xua đuổi thêm.Ông đi rồi trở lại. Thân tín nổi giận sai thủ hạ vừa đuổi vừa đánh. Đến chỗ vắng vẻkhông ai, đạo nhân cười và đưa ra cho trăm lượng vàng, nhờ kẻ đuổi theo nói hộ với vịthân tín kia rằng:- Bản tâm ta không cần giáp mặt vương đâu, chỉ nghe tiếng vườn hoa sau vương phủcó cây cối lâu đài, đẹp nhất thế gian, nếu sẵn lòng dẫn ta đi xem một phen là đủ mãnnguyện.Nói xong lại móc tiền bạc ra đút lót người đuổi theo mình. Anh này thấy tiền mừngrỡ, quay về thưa lại thân tín.Thân tín cũng mừng, liền dẫn đạo nhân vào cửa sau, xem đủ mọi cảnh, rồi bước lênlầu. Thân tín đang đứng dựa bên cửa sổ, đạo nhân xô một cái, tự nhiên thấy mình téxuống bên ngoài, may có dây leo vướng bụng, thành ra treo tòn teng lơ lửng giữa trời.Ngó xuống thấy sâu thăm thẳm mà nghe dây leo kêu rắc rắc, dường như sắp đứt, sợhoảng hồn xám mặt, thân tín kêu la vang trời.Mấy tên thái giám chạy đến, trông thấy cũng sợ khiếp đảm, vì nhắm thân tín thấycách xa mặt đất cao quá. Họ chạy tuốt lên lầu cùng xem, thì ra đầu dây cột vào baolơn, muốn cởi ra để cứu nhưng thấy dây leo vấn vít cả nùi, nhắm bề không thể dùngsức mà tháo gỡ nổi. Đi tìm đạo nhân thì đạo nhân đã biệt tăm dạng, họ nghĩ bó tay hếtkế, bèn chạy tâu cho Lỗ vương hay.Lỗ vương đến mục kích lấy làm lạ, đành sai lính tráng rải cỏ khô và bông gòn dướiđất, rồi sẽ chặt đứt dây leo cho thân tín rớt xuống khỏi bể đầu nhừ xương. Công việcdự bị vừa xong, thì dây leo tự đứt mà chỉ cách mặt đất không đầy một thước thôi, ainấy cùng tức cười.Xong đó Lỗ vương sai người đi tìm xem đạo sĩ ở đâu. Nghe tin ông ở đậu nhà thầy tútài họ Thượng, lính đến đó hỏi, thì ông đi ngao du chưa về. Họ thất vọng, bảo nhautrở về, may gặp ông ở giữa đường, liền dẫn tới trước mặt Vương.Vương mời ngồi ăn tiệc, và yêu cầu đạo sĩ làm trò lạ cho xem. Đạo sĩ thưa:- Thần là người quê mùa, chẳng có tài giỏi chi, nay ngài thương đến mà sai bảo, vậyxin dâng nữ nhạc để chúc thọ ngài.Nói đoạn, mò trong tay áo ra một mĩ nhân đặt xuống đất; nàng cúi đầu chào vương rồiđạo sĩ sai diễn tuồng Dao Trì tứ yến, chúc vương muôn năm. Nàng vừa ra sân khấu hátmấy câu, đạo sĩ lại thò vào tay áo lấy ra một người nữa, tự bạch là Tây Vương Mẫu.Giây lát nào Đổng Tiên Nga, nào Hứa Phi Quýnh, cả đám tiên cô trên trời, lần lượtxuất hiện. Sau hết tới Chức Nữ ra trò, hiến Lỗ vương một bộ áo trên trời, màu vàngrực rỡ, chói rạng khắp nhà.Lỗ vương nghĩ là đồ giả, đòi xem tận nơi. Đạo sĩ vội vàng cản ngăn, nói rằng khôngnên. Vương không nghe, cứ việc lấy xem, quả nhiên áo trời liền lạc một mảnh, khôngcó đường may nào hết, thật sức người không sao làm đặng. Đạo sĩ không vui, nói:- Thần hết lòng tôn kính đại vương cho nên mượn bộ áo trời của Thiên tôn đemxuống, nay bị trọc khí nhuốm vào rồi, làm sao trả lại nguyên chủ được đây?Lỗ vương lại nghĩ những nàng ca hát, tất đều là tiên cô, cho nên muốn giữ lại vài cô,nhưng khi nhìn kĩ, thì không ai khác hơn là con hát thường ngày trong phủ mình.Vương xoay ra ngờ khúc hát họ chưa từng học qua sao mà hát được? Hỏi ra chính họmù mịt chẳng biết tại sao.Đạo sĩ lấy bộ áo trời châm lửa mà đốt, rồi mới bỏ vào trong tay áo mình. Mới đó màngười ta khám xét, chẳng thấy dấu tích gì cả mới kì.Từ đó, Vương rất trọng đạo sĩ, giữ ở trong phủ. Nhưng đạo sĩ từ chối, lấy cớ mìnhquen tính bình dân, ở cung điện xem như ở trong lồng chậu, không bằng ở nhà thầy tútài quen, được tự do hơn.Thế rồi ban ngày vô phủ Lỗ vương, nhưng thế nào tối cũng về nhà Thượng tú tài. Cólần Vương nài ép lắm thì cũng ngủ lại trong phủ. Mỗi khi giữa yến tiệc thường đảolộn hoa cỏ bốn mùa để làm trò chơi. Vương hỏi:- Ta nghe nói người tiên cũng chẳng khỏi động tình thích gái, có quả thế chăng?Đạo sĩ đáp:- Không chừng người tiên mới thế, còn tôi không phải người tiên, cho nên lòng nhưcây khô héo vậy.Một đêm, ông ngủ lại trong phủ, Vương sai một ả đào non đến rình xem.Nàng vào phòng, kêu mấy tiếng không nghe thưa, thắp đèn soi thấy đạo sĩ nhắm mắtngồi trên giường. Lay gọi, ông hé mắt một chút lại nhắm nghiền lại. Lay gọi nữa thìtiếng ngáy khò khò. Xô đẩy thì liền thấy ngã lăn xuống giường mà vẫn ngủ say vàngáy vang như sấm. Gõ trên trán, chỉ thấy ngón tay mình đau như gõ vào nồi gang hũsắt vậy. Nàng trở về phục mạng, kể rõ tình đầu cho Vương nghe. Vương sai lấy kimmà đâm. Kim đâm không vào. Người ta cố sức xô đẩy, thấy nặng không thể lung lay.Thêm mười mấy người nữa, xúm nhau khiêng ông quăng xuống chân giường, nghe cótiếng nặng trịch như tảng đá ngàn cân rơi huỵch xuống đất vậy.Sáng ngày đến dòm, ông vẫn ngủ nguyên dưới đất. Tỉnh dậy cười và nói:- Một giấc ngủ say, rơi xu ...

Tài liệu được xem nhiều: