Cam Ngọc, tự Bích Nhân, người quận Lộ Lăng, cha mẹ mất sớm còn người em trai, tên Giác tự Song Bích, mới có năm tuổi, nhờ anh chị nuôi nấng. Người rất hữu ái, chăm nom em chẳng khác gì con ruột. Năm tháng qua đi, Giác trưởng thành, mặt mày khôi ngô lại thông minh học giỏi, cho nên Ngọc càng quý, thường nói: - Thằng em ta lỗi lạc thế này, phải có vợ tài mạo song toàn mới xứng đáng.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Liêu trai chí dị - Phần 76 Phần 76 Tình Nghĩa Với ChimCam Ngọc, tự Bích Nhân, người quận Lộ Lăng, cha mẹ mất sớm còn người em trai,tên Giác tự Song Bích, mới có năm tuổi, nhờ anh chị nuôi nấng.Người rất hữu ái, chăm nom em chẳng khác gì con ruột. Năm tháng qua đi, Giáctrưởng thành, mặt mày khôi ngô lại thông minh học giỏi, cho nên Ngọc càng quý,thường nói:- Thằng em ta lỗi lạc thế này, phải có vợ tài mạo song toàn mới xứng đáng.Nhưng kén chọn khó tính quá, thành ra dạm hỏi chẳng xong đám nào. Một hôm, Ngọclên chùa núi Khuông Sơn đọc sách rồi ngủ lại đó, gần khuya đi nằm nghe bên ngoàicửa sổ có tiếng con gái thỏ thẻ, nhìn ra thấy ba bốn cô gái ngồi xúm nhau trên bãi cỏ,mấy con tớ gái bày rượu và đồ nhắm, cả bọn đều có sắc đẹp. Một cô hỏi:- Tần nương tử! Tần nương tử! Sao A Anh không đến chơi với chị em ta?Cô gái ngồi hàng cuối trả lời:- Bữa qua nó từ cửa ải Hàm Cốc đến đây bị một thằng hung bạo làm đau cánh tayphải; cho nên không thể cùng chị em mình ngao du đêm nay.Mỗi người một lời, tỏ vẻ tức tối cho A Anh. Rồi một cô gái nói:- Đêm trước nằm chiêm bao ghê quá, hôm nay nhớ lại còn toát mồ hôi.Cô ngồi hàng cuối xua tay gạt đi:- Chớ nói ra! Đêm nay chị em tụ họp vui vẻ, nói chuyện nhát sợ người ta mất khoái đi.- Con bé này sao nhát gan đến thế! Nó làm như beo cọp đến vồ đi chăng? Nếu muốncho ta đừng nói thì phải một bài thuốc chuốc chén cho chị đây. Cô nọ liền ngâm nhonhỏ:Bông đào đua nở đầy thềm tốt tươiHôm qua hẹn ước chớ có đơn saiNhắn nhủ cô em bên xómĐợi nhau chút đỉnh chớ nên giục tôiMang giày cánh phụng rồi tôi tới nơi.Cô ngâm xong, cử tọa đều tấm tắc khen hay.Giữa lúc chị em đang vui cười, bỗng một người to lớn hầm hầm đi vào, mắt lồi mặtdữ tợn, các cô cùng hoảng hốt la lên:- Yêu tinh đến đó! Yêu tinh đến đó!Rồi mạnh ai nấy chạy tán loạn, như chim lạc đàn, duy cô vừa mới hát không chạy kịp,bị yêu tinh bắt được, kêu la thảm thiết, cố sức giằng co để gỡ mình ra. Yêu tinh giậndữ cắt đứt một ngón tay cô của mà nhai liền đó. Cô ngã xuống đất chết giấc.Cam Ngọc nhìn thấy động lòng xót thương không sao nhịn được, lập tức rút gươm mởcửa xông ra, chém yêu tinh, trúng vào bắp về đứt lìa, nó đau quá chạy mất.Ngọc đỡ nàng vào nhà, thấy mặt đầy cát bụi, máu thấm ướt áo, té ra đứt ngón tay cái,liền xé vải buộc lại cho nàng. Bấy giờ nàng mới tỉnh, nói rên rỉ:- Cái ơn cứu mạnh lấy gì mà đáp đền?Từ khi Ngọc trông thấy nàng, đã ngầm tính tới chuyện làm mai cho em, bèn ngỏ ý vớinàng, nàng nói:- Con người có tật như tôi, không thể làm việc nội trợ được nữa, để tôi làm mai mộtngười cho em ông.- Người ấy họ chi?- Cô ấy họ Tần.Đoạn, Ngọc tự lấy chăn của mình đắp cho mình. Hôm sau, Ngọc về thuật chuyện vớiem, lấy làm hối hận không hỏi nàng cửa nhà làng xóm ở đâu.Một hôm, em Ngọc là Giác ngẫu nhiên đi chơi ngoài đồng, gặp một cô xuân xanh đôitám, mặt mày cực xinh, ngó chàng mà cười chúm chím, sau liếc quanh bốn phía rồi nói:- Cậu có phải là cậu Hai nhà họ Cam đó không?- Thưa phải! Chính tôi!- Ông cụ thân sinh ra cậu hồi xưa có đính ước hôn nhân cho cậu với tôi, sao hôm naycậu lại muốn trái lời ước cũ, đi dạm hỏi họ Tần?- Thưa cô, tôi mồ côi cha từ hồi còn bé, cho nên những lời hẹn hò thế nào, không từnghay biết. Vậy xin cô nói rõ họ tên, để tôi về hỏi lại anh tôi.- Thưa cậu ạ, không cần tra hỏi tỉ mỉ làm chi. Miễn được cậu ừ một tiếng, rồi tôi sẽtự đến nhà.Giác từ chối, lấy cớ là chưa nói với anh, không dám hứa bừa, nàng cau mày nói:- Vậu này ngây thơ quá, sợ anh đến thế ư? Đã vậy thì thôi, nói cho biết: Tôi đây họLục ở thôn Sơn Vọng thuộc về Sơn Đông. Nội trong ba bữa tôi đợi tin cậu đấy.Nói đoạn, nàng từ giã đi.Giác về thuật chuyện với anh, anh nói:- Con đó nói láo. Hồi cha mất, tao đã ngoài hai mươi tuổi, nếu có chuyện đính hôn đó,lẽ nào tao lại không hay.Ngọc lại nghĩ, con gái đi một mình ngoài đồng, gặp đàn ông con trai tự dưng bắtchuyện như thế là hạng gái không ra gì, cho nên trong lòng khinh bỉ, không thèm để ý.Tuy nhiên, cũng hỏi em coi dung mạo nàng ra sao? Giác thẹn đỏ mặt, không thốt đượcmột lời nào. Chị dâu cười hỏi:- Ý chừng cô ả đẹp lắm thì phải.Ngọc nói:- Nó con nít, biết gì xấu đẹp? Dù cho đẹp cũng không bằng họ Tần đâu. Đợi xemchừng nào họ Tần không xong, sẽ tính đám này cũng chưa muộn.Giác lẳng lặng bỏ đi.Cách mấy hôm sau, Ngọc đi đường, thấy một thiếu nữ vừa đi vừa khóc trước mặt,liền buông cương kìm ngựa lại mà dòm mặt thấy sắc đẹp tuyệt trần bèn sai tên tùytùng hỏi nàng vì sao mà khóc.Nàng đáp:- Tôi lúc trước đính hôn cậu hai nhà họ Cam vì nỗi nhà nghèo nên phải đi xa, phải bặttin tức. Gần đây mới về, lại nghe Cam gia thay lòng đổi dạ, quên lời ước cũ, bây giờtôi cốt đến hỏi người anh cả là Cam Bích Nhân xem anh ấy liệu cho tôi ra sao?Ngọc sửng sốt vừa mừng vừa tự giới thiệu:- Cam Bích Ngọc chính là tôi đây cô ạ! Ông cụ nhà tôi thuở trước có hẹn ước ra sao,thật tình là t ...