Danh mục

Liêu trai chí dị - Phần 78

Số trang: 5      Loại file: doc      Dung lượng: 47.50 KB      Lượt xem: 18      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Dương Viết Đán là sĩ nhân đất Quỳnh Châu. Dịp ấy chàng ta từ một quận khác trở về nhà, đi thuyền qua biển. Chẳng may gặp gió bão, thuyền sắp đắm, chàng vội nhảy sang một chiếc thuyền không vừa dạt tới. Nhìn lại, thuyền cũ đã đắm, mọi người trên ấy không thoát một ai. Gió nổi càng dữ, chàng cứ nhắm mắt mặc cho muốn đến đâu thì đến. Khi trời lặng, mở mắt ra đã thấy một hòn đảo, nhà cửa san sát. Chèo thuyền vào bờ, đi thẳng đến cổng làng, trong làng không có...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Liêu trai chí dị - Phần 78 Phần 78 Chuyện Ở Đảo Thần TiênDương Viết Đán là sĩ nhân đất Quỳnh Châu. Dịp ấy chàng ta từ một quận khác trở vềnhà, đi thuyền qua biển. Chẳng may gặp gió bão, thuyền sắp đắm, chàng vội nhảysang một chiếc thuyền không vừa dạt tới. Nhìn lại, thuyền cũ đã đắm, mọi người trênấy không thoát một ai.Gió nổi càng dữ, chàng cứ nhắm mắt mặc cho muốn đến đâu thì đến. Khi trời lặng,mở mắt ra đã thấy một hòn đảo, nhà cửa san sát. Chèo thuyền vào bờ, đi thẳng đếncổng làng, trong làng không có tiếng chó sủa, gà kêu. Chung quanh một tòa nhà cổngquay hướng bắc, bóng tùng trúc ẩn hiện dưới sương mơ, trong tường vây không biếtlà cây gì mà nụ hoa chúm chím đầy cành mặc dù tiết đã bắt đầu đông.Trước cảnh ngoạn mục ấy, lòng Dương đã thấy vui vui, liền quanh quẩn tìm vào.Trong nhà chợt có tiếng đàn văng vẳng. Dương ngập ngừng bước. Một cô hầu khoảngchừng mười bốn mười lăm, xinh xắn tươi đẹp, từ trong đi ra, vừa trông thấy Dươngquay ngoắt vào. Tiếng đàn trong nhà ngừng bặt. Một chàng trai trẻ bước ra, hỏi kháchtừ đâu tới. Dương thuật lại từ đầu. Hỏi họ tên quê quán, Dương kể rõ ngọn ngành.Chàng trai sửng sốt:- Hóa ra khách là người thân của vợ tôi.Rồi vội thi lễ, dẫn khách vào nhà. Trong nhà trần thiết rất mực tinh tế, hoa lệ, tiếngđàn thánh thót ngân vang. Một cô gái trẻ chỉ khoảng mười tám mười chín, dáng vẻlộng lẫy đang ngồi gảy đàn, thấy khách vào buông đàn định đi. Chàng trai giữ lại:- Đừng vội, khách đây có họ với mình đấy!Rồi kể tung tích khách. Thiếu phụ mừng rỡ:- Thế là cháu tôi đó!Rồi hỏi luôn:- Bà cháu còn khỏe không? Cha mẹ cháu bao nhiêu tuổi rồi?Dương thưa:- Cha mẹ cháu đều ngoài bốn mươi, khỏe mạnh cả. Bà cháu đã sáu mươi, ốm yếulắm, một bước cũng phải có người dìu. Cháu thực chưa biết cô thứ bậc thế nào tronggia tộc, xin cho được biết để khi về thuật lại.- Đường xa cách trở, tin tức không thông đã lâu rồi. Cháu về thưa với cha: Cô Mườihỏi thăm, tự khắc cha cháu biết.Dương lại hỏi:- Thưa, dượng họ gì?Người đàn ông đáp:- Họ Ân, tên Hải Dư. Nơi đây là đảo thần tiên cách Quỳnh Châu ba nghìn dặm. Tôi ởđây cũng chưa lâu đâu.Cô Mười vào nhà trong sai sửa soạn cơm rượu thết đãi khách, có nhiều món lạ.Dương chưa hề biết. Ăn xong họ dẫn nhau ra ngắm cảnh vườn đào mận còn đangủnụ. Dương ngỡ ngàng, Ân giải thích:- Ở đây mùa hè không nắng nhiều, mùa đông không rét lắm, hoa nở liên tiếp bốn mùa.Dương hí hửng:- Thế thật là cảnh tiên. Cháu về thưa với cha mẹ chuyển nhà đến đây ở với cô dượng.Ân chỉ mỉm cười.Khi trở vào thư phòng, Dương thấy có cây đàn đặt ngay giá sách, có ý xin được nghe.Ân liền nắn cần, so dây gọi cô Mười từ trong nhà đi ra:- Lại đây! Lại đây! Mình gảy cho cháu nghe một khúc.Cô Mười ngồi xuống hỏi cháu:- Cháu muốn nghe bản nào?Dương thưa:- Cháu chưa từng đọc về sách đàn, cho nên không biết thế nào mà nói.- Thế cháu cứ nêu đề tài ra, cô đều có thể ngẫu hứng gảy thành điệu, thành bản.- Thưa, gió chuyển bạt thuyền, có thể thành một khúc được không?- Được chứ!Rồi nâng đàn, bật dây, âm thanh cứ theo ý mà thành điệu khoan nhặt, bổng trầm, thànhthục y như theo một bài bản sẳn có. Dương lắng nghe mà cảm thấy mình như đanglênh đênh trên thuyền, sóng gió cuồn cuộn hất lên dội xuống. Dương vừa kính vừaphục, khen nức khen nở, hỏi cô:- Thưa, có học được không?Cô Mười trao đàn cho cháu sai gảy thử và bảo:- Cháu có thể học được. Thíc học gì?- Cô dạy cho cháu bản “gió bão” vừa rồi, không biết mấy ngày thì có thể thuộc. Xin côviết ra trước cho cháu đọc đã.- Không thể viết thành văn được đâu. Cô chỉ theo ý mà phổ đàn thôi.Rồi cô lấy một cây đản khác, gảy trước một đoạn làm mẫu, bảo Dương tập theo. Tậpđược hơn một trống canh, tiếng đàn của Dương đã hợp làn điệu tuy còn thô vụng, thìcô và dượng tạm biệt đi nghỉ. Dương còn ngồi lại tập trung tinh thần tập gảy dướiđèn khá lâu, đột nhiên bừng hiểu, bất giác hứng khởi đứng lên múa. Bất chợt ngẩngđầu, Dương thấy cô hầu gái vẫn đang đứng đó, Dương sửng sốt hỏi:- Cô vẫn còn đây vẫn chưa đi nghỉ ư?Cô ta cười nhoẻn:- Cô Mười sai em thu xếp giường chiếu chu đáo để chàng yên nghỉ. Lại còn phải đóngcửa tắt đèn.Dương ngước nhìn kỹ cô ta: đôi mắt long lanh như làn thu thủy, dáng vẻ tình ý rấtmực dể thương. Dương bồi hồi cả thần hồn, ỡm ờ kêu gọi. Cô lặng lẽ cúi đầu, lànmôi mủm mỉm. Dương càng mê mẩn đứng vụt dậy bá lấy cổ.Cô ta ngăn lại:- Chớ! Chớ! Đêm đã canh tư rồi, chủ nhân sắp dậy. Đây đấy nếu có lòng nào, đêm maichưa muộn.Dương đang ôm cô ta, chợt có tiếng dượng Ân gọi:- Phấn Điệp!Cô gái thất sắc:- Chết rồi!Rồi vội vã bỏ đi. Dương lẻn theo nghe ngóng. Tiếng dượng Ân:- Tôi đã bảo con bé này chưa dứt được trần duyên thế mà mình cứ nhất định thu nhận.Nay làm thế nào? Phải đánh đòn ba trăm roi.Tiếng cô Mười:- Cái tâm địa ấy mà nãy nòi thì không thể ngăn giũ được. chi bằng cho phắt thằng cháutôi cho rồi.Dương nghe vậy vừa thẹn vừa s ...

Tài liệu được xem nhiều: