Danh mục

Liêu trai chí dị - Phần 83

Số trang: 5      Loại file: doc      Dung lượng: 57.50 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Phí lưu trữ: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Xưa ở Chư Cát Thành có Thường Sĩ Vũ là kẻ sĩ nhân. Do say rượu nói điều ngỗ ngược với vị huyện hào, Thường bị vị nọ sai gia nô túm lại đánh cho tơi bời, về đến nhà thì chết. Thường có hai con trai, cả tên Thần, thứ tên Lễ, người con gái là Tam Quan, tuổi vừa trăng tròn lẻ, đẽ hẹn kỳ xuất giá, song vì việc cha phải dừng. Hai anh đâm đơn kiện, một năm ròng chưa được hỏi đến. Nhà trai sai người đến thăm dò hỏi ý kiến bà mẹ xin...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Liêu trai chí dị - Phần 83 Phần 83 Gái Báo Thù ChaXưa ở Chư Cát Thành có Thường Sĩ Vũ là kẻ sĩ nhân. Do say rượu nói điều ngỗngược với vị huyện hào, Thường bị vị nọ sai gia nô túm lại đánh cho tơi bời, về đếnnhà thì chết.Thường có hai con trai, cả tên Thần, thứ tên Lễ, người con gái là Tam Quan, tuổi vừatrăng tròn lẻ, đẽ hẹn kỳ xuất giá, song vì việc cha phải dừng. Hai anh đâm đơn kiện,một năm ròng chưa được hỏi đến. Nhà trai sai người đến thăm dò hỏi ý kiến bà mẹxin cho được tòng quyền cưới chạy tang. Bà mẹ đã xiêu nhưng cô gái thưa lại:- Cha mất chưa kịp lạnh, sao có thể tính chuyện vui mừng? Dễ họ không có cha mẹhay sao?Nhà trai nghe thấy điều ấy, lấy làm xấu hổ đành bỏ ý định.Không bao lâu, vụ kiện không được xét, hai người anh trai đành đội đơn về, cả nhàkhôn xiết đau thương. Hai anh bàn hãy lưu thi hài cha, chưa chôn cất vội để tiếp tụctheo kiện, Tam Quan nói:- Người bị sát hại mà không được xử, đủ biết sự thế ngày nay như thế nào rồi?Có dễtrời sinh riêng cho anh em ta một Bao Công chăng? Ta nỡ lòng nào cứ để thi hài chaphơi mãi như thế!Hai anh phục lời nói ấy, liền lo ngay việc mai táng cha.Việc tang vừa xong, bỗng ban đêm Tam Quan trốn nhà đi đâu không biết. Bà mẹ coichuyện này là điều tủi hổ cho gia phong nên sợ nhà trai nghe thấy, không dám để lộchuyện với bà con họ hàng, chỉ rỉ tai hai con trai phải kín đáo dò tìm xem sao. Song nửanăm dã qua vẫn không thấy tăm tích Tam Quan.Gặp dịp huyện hào bày lễ mừng thọ, gọi phường hát đến mua vui. Trùm phường họTân, dẫn theo hai đàm em giúp việc, một gã tên Vương Thành dung mạo bình thườngnhưng tiếng trong vắt, mọi người tán thưởng lắm; một gã tên Lý Ngọc, mặt mày xinhđẹp như con gái, chủ bảo hát cứ cố từ rằng không được thường luyện, nài ép mãi thìca giọng hát nửa phần lẫn lộn những khúc điệu dân ca của đàn bà con gái. Nghe xongcả đám vỗ tay cười rầm rĩ. Tân xấu hổ quá, phải thưa thực với chủ:- Nó mới học chưa được bao lâu chỉ mới biết hầu rượu xin chớ trách mắng.Rồi Tân sai gã ta đi chuốc rượu. Lý Ngọc lại qua nhẹ nhàng lúng liếng khi rót ra mời,lại rất khéo chiều ý hướng của chủ khiến ông ta đẹp lòng lắm.Rượu tàn, khách về, huyện hào lưu Ngọc lại cùng ngủ. Ngọc rũ giưòng cởi giày chochủ ân cần, chu đáo lắm. Huyện hào vờ say rượu ôm ấp cợt nhả, Ngọc chỉ mỉm cười,cho nên lão ta càng mê tợn. Hắn đuổi hết đầy tớ ra chỉ để một mình Ngọc lại. Ngọcđợi mọi người ra hết liền đóng cửa, khóa trái.Bọn đầy tớ sang nhà khác ăn uống. Lát sau nghe thấy tiếng động công cốc trên sảnhnơi chủ ngủ, một người chạy sang, chỉ thấy trong sảnh tối đen như mực, im lặng nhưtờ, quay trở về, bỗng nghe tiếng huỵnh như có vật gì nặng treo cao đứt dây rơi xuống.Lên tiếng hỏi, không thấy trả lời. Gọi mọi người phá cửa vào, thấy chủ nhân đầu lìakhỏi xác. Còn Ngọc thì treo cổ tự tử, dây đứt xác rơi xuống đất. Trên xác vẫn còn lủnglẳng một đoạn dây.Mọi người trong nhà kinh hãi, tụ tập bàn tán, không hiểu ra sao. Họ khiêng xác Ngọcra sân, thấy trong giày và bít tất dường như không có bàn chân, cởi ra thì thấy bàn chânbó nhỏ, hóa ra là con gái. Họ lại càng hoảng gọi Tân đến gặng hỏi. Tân hãi quá, khôngbiết trả lời thế nào, chỉ biết sơ sài: “Tháng trước, Ngọc đến xin làm đàn em, được đitheo đến cuộc lễ mừng thọ, thực không biết từ đâu đến”.Vì thấy Ngọc mang đồ tang, họ ngờ là thích khách nhà họ Thương, tạm cử hai ngườitrông coi xác. Cô gái nét mặt vẫn đẹp như ngọc, vỗ về thì thân thể tay chân ấm lại.Hai chàng máu dê liền giở trò khả ố. Một anh ôm lấy thi thể vần vò xoay nghiêng xoayngửa, đang lần cởi giải thì đầu như một đòn búa bổ, máu mồm, máu mũi hộc ra, chếtđứ đừ, còn anh kia thoát chết, kể chuyện lại với mọi người. Co gái được coi như thần.Vụ này được báo lên quận, Quan hỏi Thần và Lễ, họ đều nói không biết gì, còn cô emTam Quan thì đã bỏ nhà đi từ nửa năm rồi. Họ đến thử xem thì đúng là Tam Quan.Quan cũng phải coi điều kỳ lạ, truyền hai anh em mang thi hài em về mai táng, lại sứckhuyên nhà huyện hào chớ có cậy thế gây thù chuốc oán nữa. Tấm Gương Thu HìnhLâm Thao Phùng sinh, tên thật là gì, người thuật chuyện không nhớ, chỉ biết chàngvốn dòng dõi thế gia nay đã sa sút rồi. Có người chài lưới thiếu nợ chàng mà không trảnổi, hễ lần nào bắt ba ba cùng loài cua đinh cũng đem biếu chàng. Có lần biếu con baba cực to, trán có đốm trắng, chàng thấy hình dạng lạ lùng, liền thả ra sông.Sau đó có dịp đi thăm con rể trở về đến bờ sông Hoàng Hà trời đã chạng vạng, thấymột người say rượu, hai ba tiểu đồng theo sau, ngất ngưởng đi từ đầu kia tới, giápmặt chàng hỏi chàng là ai đi đâu vậy? Chàng trả lời là kẻ đi đường. Người say giậnnói:- Chàng có tên họ gì, sao lại nói cụt ngủn là kẻ đi đường?Đường xa trời tối, chàng sốt ruột đi về, cho nên chẳng buồn trả lời, cứ phăng phăng điqua. Người say càng giận, nắm chặt lấy áo chàng không cho đi, mùi rượu xông lên sặcsụa. Chàng rất khó chịu ...

Tài liệu được xem nhiều: