Quách sinh, người kinh đô, tuổi ngoài hai mươi, dung mạo đẹp đẽ. Một buổi chiều tà có bà già mang đến cho một chén rượu. Sinh hỏi duyên cớ, bà già cười bảo: “Không phải hỏi, uống đi, sẽ thấy cảnh tuyệt vời”. Nói rồi đi, Sinh nâng chén khẽ nhấp, thấy hương thơm tỏa khắp. uống vào rồi, say lịm đi không biết gì nữa.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Liêu trai chí dị - Phần 86 Phần 86 Thiên CungQuách sinh, người kinh đô, tuổi ngoài hai mươi, dung mạo đẹp đẽ. Một buổi chiều tàcó bà già mang đến cho một chén rượu. Sinh hỏi duyên cớ, bà già cười bảo: “Khôngphải hỏi, uống đi, sẽ thấy cảnh tuyệt vời”. Nói rồi đi, Sinh nâng chén khẽ nhấp, thấyhương thơm tỏa khắp. uống vào rồi, say lịm đi không biết gì nữa.Tỉnh ra Quách thấy mình nằm với một người. Sờ soạng thấy da thịt mềm mại, mùihương sực nức, thì ra là con gái. Hỏi không nói, chẳng cần biết sấp tẻ. Quách cứ làmtới luôn. Xong rồi, lấy tay sờ mó xung quanh thấy bức vách toàn đá, không khí âm ấmhơi đất như ở trong mộ vậy. Hoàng quá, Quách nghi là quỷ bẫy. Thủ thỉ với cô gái làthần gì, cô gái đáp:- Ta không phải là thần mà là tiên. Đây là động phủ. Ta với anh vốn có túc duyên, xinchớ ngờ vực, cứ ở lại đây. Vào qua một lần cừa nữa, nơi có ánh sáng lọt vào có thểđại tiểu tiện được.Dặn rồi cô gái trờ dậy, đóng cửa đi mất. lâu sau, bụng Quách đã đói, một cô gái mangbánh bao canh vịt cho ăn. Xung quanh vẫn cứ đen như mực, không biết sớm tối. Chỉkhi cô gái vào ngủ mới đoán là đêm. Quách bực dọc bảo:- Ngày không ánh nắng mặt trời, đêm không tia đèn lửa, ăn uống không biết mồm ởđâu. Cứ thứ này, nàng Hằng Nga có khác gì mụ La Sát, thiên đường không phân biệtvới địa ngục.Cô gái cười an ủi:- Vì anh là người trần tục hay bép xép cho nên ta không muống lộ mặt. Vả lại ăn nằmtrong bóng tối, méo tròn đẹp xấu cũng có thể phân biệt, hà tất phải đèn đuốc làm gì?Ở mấy ngày buồn quá, Quách đòi về. Cô gái bảo:- Đêm mai cùng chàng lên thiên cung rồi sẽ chia tay.Hôm sau cô tiểu hoàn xách đèn lồng vào bảo:- Nương tử đợi chàng lâu rồi.Quách đi theo, trong ánh sao vằng vặc, thấy vô số lầu gác. Qua mấy khúc hành langchạm vẽ thì đến một nơi: trên thềm treo rèm châu, đèn đuốc sáng tựa như ban ngày.Bước vào thấy một mỹ nhân tuổi trạc hai mươi, ngồi quay hướng nam, trang sức cựkỳ hoa lệ, đầu đính minh châu, áo gấm hoa mắt, quần sa bóng lộn, đúng là người trời.Quách bối rối, người như mụ đi, bất giác quì xuống. Mỹ nhân sai nữ tì đỡ dậy, dìu vàoghế. Lát sau các món sơn hào hải vị bày la liệt. Mỹ nhân rót rượu mời:- Nâng chén rượu này để tiễn chàng về.Quách gập mình thưa thốt:- Trước đây giáp mặt mà không biết người tiên, thực lấy làm xấu hổ. Xin cho chuộclỗi, được làm kẻ bầy tôi suốt đời không hai lòng.Mỹ nhân đưa mắt nhìn tì nữ cười mủm mỉm, sai thu tiệc soạn giường.Trong nội thất cũng thướt tha trướng gấm,, chăn gối nức hương. Mỹ nhân bảo Quáchngồi vào giường. Trong lúc uống nàng nhắc mấy lần:- Chàng xa nhà lâu, nay về cũng được.Đã hết canh một, Quách vẫn chưa ngõ lời từ biệt. mỹ nhân gọi nữ tỳ xách lồng đènđưa tiễn. Quách nín thít giả vờ say rượu nằm lăn ra giường, lay gọi không dậy. Nàngsai các tì nữ cởi quần áo. Một cô gí vào chỗ kín của Quách giỡn:- Anh chàng mặt mũi có vẻ ôn nhã mà cái của này lại chẳng “văn vẻ” tí nào!Họ đưa Quách vào trong giường khúc khích đi ra. Mỹ nhân cũng lên giường. Quách trởmình. Nàng hỏi:- Say à?- Tiểu sinh có say đâu! Chỉ mới thấy người tiên, thần hồn đã nghiêng ngửa.Mỹ nhân dặn:- Đây là thiên cung, gần sáng phải ra. Vào trong động phủ nếu hiềm không vừa ý, chibằng sớm từ biệt.Quách gạ khéo:- Nay có người ban đêm nhặt được đóa hoa đẹp, chỉ cầm cánh ngửi hương mà khôngthấy sắc màu thì tình cảnh ấy làm sao chịu được?Nàng cười lấy đủ đèn đến, sáng trưng.Vừa sang canh tư, mỹ nhân đã gọi nữ tì mang đèn lồng, ôm áo, đưa Quách vào độngngủ. ở đây các đồ trang sức màu hồng tinh xảo, nơi ngủ thì nệm da, thảm lông dàydặn. Quách cởi giày ôm chăn, ả nữ tì còn bần thần quanh quẩn chưa đi. Quách để ýnhìn kỹ thất phong tươi tốt, liền cợt nhả:- Có phải cô bảo tôi cái của ấy không “văn vẻ” phải không?Ả cười, lấy chân đá cái gối nói:- Thôi anh cứ nằm đờ ra đi cho được việc, đừng lắm lời nữa.Nhìn đôi giày của ả có đính ngọc châu long lanh, to như hạt đậu lớn, Quách nắm lấykéo ả vào, ả ngã vào lòng Quách, rồi ôm lấy nhau, hú hí rên rỉ mãi. Quách hỏi:- Bao nhiêu tuổi rồi?Đáp:- Mười bảy.- Xử nữ đã biết thế nào là tình chưa?- Em không còn là xử nữ, song hoang vắng đã ba năm nay rồi.Quách hỏi dò họ tên, tông tích tiên nữ bấy lâu chung đụng, ả nữ tì dọa:- Chớ hỏi! Không phải là tiên nữ trên thượng giới thì cũng là dị nhân ở trần gian.Nhược bằng muốn biết tỉ mỉ chuyện đó thì e rằng không có đất mà chôn.Thấy nói thế, Quách không dám hỏi thêm.Đêm sau nữa nữ nhân lại mang đèn tới, cùng nhau ăn ngủ liền liền như vậy. Một tối,nàng bảo:- Những ước được cùng nhau vui vầy mãi mãi, không ngờ tình người ngăn trở, nayphải quét dọn thiên cung, cho nên không thể ăn nằm với nhau được nữa. Xin cùngchuốc chén từ biệt.Quách khóc, xin một vật gì làm kỷ niệm ái ân. Cô gái không cho, chỉ tặng một cânvàng, trăm hạt ngọc châu.Hết canh ba, Quách bỗng say lịm, tỉnh dậy thấy tứ chi bị trói rất chặt, chân không thểduỗi, đầu không ...