Ông cử họ Tăng, người Phúc Kiến, lúc vào kinh đô thi đỗ tiến sĩ vừa xong, cùng hai ông bạn tân khoa đi chơi ngoài thành. Chợt nghe trong chùa Bi Lô có một thầy xem số tử vi ở trọ, liền rẽ ngựa tới đó bói một quẻ. Tăng vào, nghênh ngang tự ngồi chẳng đợi ai mời chào. Thầy tướng thấy người có vẻ tự đắc, bèn kiếm lời nịnh hót thâm. Tăng cầm quạt phe phẩy, mỉm cười hất hàm hỏi thầy tướng coi mình có số mệnh mặc mãng bào, đeo đai ngọc triều phục...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Liêu trai chí dị - Phần 93 Phần 93 Nối Giấc kê VàngMới đỗ ông nghè đã tự kiêuCàng nghe tâng bốc lại như diềuNồi kê tích cũ không chi lạGiấc mộng giàu sang só bấy nhiêu.Ông cử họ Tăng, người Phúc Kiến, lúc vào kinh đô thi đỗ tiến sĩ vừa xong, cùng haiông bạn tân khoa đi chơi ngoài thành. Chợt nghe trong chùa Bi Lô có một thầy xem sốtử vi ở trọ, liền rẽ ngựa tới đó bói một quẻ.Tăng vào, nghênh ngang tự ngồi chẳng đợi ai mời chào. Thầy tướng thấy người có vẻtự đắc, bèn kiếm lời nịnh hót thâm. Tăng cầm quạt phe phẩy, mỉm cười hất hàm hỏithầy tướng coi mình có số mệnh mặc mãng bào, đeo đai ngọc triều phục của tể tướngkhông?Thầy tướng nghiêm trang nói Tăng sẽ làm Tể tướng yên ổn trong hai mươi năm. Tăngmừng lắm, vẻ mặt càng kiêu. Nhằm lúc trời mưa nhỏ bèn nhủ bạn vào trong chùa nhàthầy tạm ẩn. Một vị sư già, mũi cao mắt lõm, ngồi trên nệm cỏ, ngạo mạn không chàohỏi gì. Mấy người giơ tay chào qua loa, rồi tự leo lên giường ngồi nói chuyện vớinhau. Ai nấy đều mừng Tăng là tể tướng. Tăng càng nở mũi tự kiêu trỏ bạn đồng dumà nói:- Lúc nào tôi làm tể tướng, tôi cử Trương huynh làm tuần phủ một tỉnh miền nam; ônganh cô cậu với tôi làm chức tham du; lão bộc nhà tôi cũng được chức thiên bả nho nhỏ,thế là mãn nguyện.Mọi người cười vang. Kế bên ngoài mưa như trút nước, Tăng mệt mõi, ngã người lêngiường mà ngủ.Bỗng thấy hai vị trung sứ đem tờ chiếu chỉ của thiên tử viết tay, đến vời Tăng tểtướng vào triều bàn định việc nước. Tăng khoái chí lật đật vào chầu. Ngài Ngự bướcra nghênh tiếp hỏi han niềm nở giây lâu, rồi truyền cho Tăng được tự quyền bổ cácquan tam phẩm trở xuống; lại ban cho mãng ngọc và ngựa quý. Tăng mặc áo mãngbào, mang đai ngọc cúi đầu lạy tạ ơn rồi đi ra.Về nhà thì thấy nhà mình ở cũ bây giờ là dinh thự, cột chạm cửa sơn, rất mực lộnglẫy, đến nỗi chính Tăng cũng không hiểu vì đâu mình chóng vinh hiển đến thế này.Chỉ biết giờ phút này cất tiếng khẽ gọi, đã nghe những tiếng vân dạ vang như sấmdậy. Rồi thì các quan công khanh đem biếu sơn hào hải vị, tấp nập ngoài cổng. Cácquan lục khanh (tức lục bộ thượng thư) tới thăm thì Tăng còn đứng dậy chào mời;hạng thị lang thì xá và nói chuyện với, còn từ hạng đó trở xuống, Tăng chỉ trả lời bằngcái gật đầu mà thôi.Tuần phủ Sơn Tây gửi tặng một phường nữ nhạc mười người đều là gái mỹ miềuson trẻ. Đẹp nhất Niễu Niễu và Tiên Tiên, hai người càng được yêu quý, hầu hạ vấntóc gội đầu, ngày ngày đàn hát làm vui.Một hôm nhớ lại hồi còn hàn vi, thường được một thân sĩ trong làng là Vương TửLương giúp đỡ nay mình đã chót vót mây xanh, mà ông còn lênh đênh trên đường sĩhoạn, sao không đưa tay dìu dắt ông ấy một phen?Sáng hôm sau, Tăng dâng sớ tiến cử Vương làm chức Gián nghị, liền được vua giángchỉ bổ dụng ngay.Lại nghĩ Quách thái bộc từng trợn mắt gây gổ với mình liền mời bọn Lữ cấp gián vàthị ngự Trần Xương tới, mách bảo ý tứ; rồi ngày hôm sau bọn ấy kế tiếp nhau dângsớ kể tội Quách Thái bộc làm cho ông này bị cách chức và bị đuổi về vườn.Xong việc ân đền oán trả, Tăng hơi mát lòng khoái ý.Bữa nọ quan tể tướng đi chơi ngoài thành, một anh chàng say rượu đi loạng choạngthế nào đụng vào cờ quạt giàn hầu của ngài, ngài liền thét lính trói cổ và giải đến dinhphủ doãn kinh thành. Lập tức anh ta bị đánh đòn đến chết.Những người có nhà cửa nguy nga, ruộng nương bát ngát đều sợ quyền thế mà dângđất đai màu mỡ. Từ đó Tăng càng trở nên giàu có.Không bao lâu Niễu Niễu và Tiên Tiên kế tiếp nhau qua đời. Tăng khuya sớm bângkhuâng, chợt nhớ lại năm nọ, mình trông thấy cô gái ở xóm đông tuyệt đẹp, thường aoước mua nàng về làm hầu thiếp nhưng vì hồi đó còn nghèo nàn chẳng được nhưnguyện. Bây giờ có địa vị cao sang, muốn sao được vậy, liền sai mấy đứa tôi tớ giỏiđem tiền đến ấn đại vào nhà nàng mà bắt nàng đi. Một lúc, võng khiêng nàng về dinh.Tăng trông thấy so sánh với khi mình trông thấy ngày trước, giờ nàng càng đẹp hơn.Nghĩ lại bình sinh như vậy đủ mãn nguyện.Hơn một năm, xem ra các quan trong triều có ý thầm thì bàn tán, trong bụng chê bai,nhưng chẳng ông nào dám nói ra miệng.Tăng thấy vậy càng vênh váo nghênh ngang, chẳng thêm bận lòng chú ý.Có quan long đồ học sĩ họ Bao, dâng sớ hạch tội Tăng đại lược như sau:- “Thiết nghĩ: Tăng mỗ nguyên là một đứa rượu chè cờ bạc đàng điếm tiểu nhân, mộtlời nói hợp ý mà được hoàng thượng tin dùng, cha con vẻ vang, ơn huệ tột bậc. Thếmà chẳng nghĩ làm sao dốc lòng hiến thân, báo đáp ơn vua trong muôn một; lại dámlòng dạ buông lung, tự tiện làm điều oai, phúc, cái tội đáng chết, nhổ tóc mà đếmkhông đủ.“Danh vị quý báu của triều đình coi như món hàng đem bán lấy tiền làm giàu, tha hồ sođo gầy béo, đánh giá hơn thua, vì đó mà công khanh tướng sĩ đều phải luồn lọt tới luinhà hắn, tính toán lo lót, như tuồng bán buôn, núp bóng nhờ hơi kể sao cho xiết. Hoặccó người là hạng kiệt sĩ hiền thần, không chịu a dua theo hắn, nhẹ thì đuổi về vườncòn nặng thì giáng xuốn ...