Mã Tuấn biểu thị Long Môi, con nhà buôn bán, đẹp trai tính phóng khoáng, thích múa hát, theo phường hát hội lấy khăn gấm bịt đầu trông mỹ miều như con gái, nhân đấy có biệt hiệu là Tuấn Nhân. Hồi mười bốn tuổi, lên học trường quận, liền nổi tiếng học giỏi. Cha già yếu, nghỉ buôn bán ở nhà, bèn khuyên con:
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Liêu trai chí dị - Phần 94 Phần 94 Phiên Chợ Giữa BiểnMã Tuấn biểu thị Long Môi, con nhà buôn bán, đẹp trai tính phóng khoáng, thích múahát, theo phường hát hội lấy khăn gấm bịt đầu trông mỹ miều như con gái, nhân đấycó biệt hiệu là Tuấn Nhân.Hồi mười bốn tuổi, lên học trường quận, liền nổi tiếng học giỏi. Cha già yếu, nghỉbuôn bán ở nhà, bèn khuyên con:- Mấy quyển sách khi đói không thể náu mà ăn, khi rét không thể may mà mặc, con ạ!Thôi thì con nghỉ học nối nghiệp theo cha, xoay ra thương mại thì hay hơn.Từ đó, Mã tập buôn bán, lần hồi, theo người ta đi buôn ngoài biển. Một hôm, ghe bịgió bão thổi băng đi mấy ngày đêm, tới một nơi đô hội, người trên đảo xấu xí lạ lùng.Vậy mà họ thấy Mã, lại cho là yêu ma, ồn ào bỏ chạy. Ban đầu, Mã sợ hãi quá, đếnkhi biết rõ người bản xứ sợ mình, bèn lợi dụng ngay tình trạng ấy mà nhát họ. Gặp họđang ngồi ăn, Mã chạy càn đến; ai nấy đều sợ hãi chạy tán loạn, chàng được xơinhững món ăn thừa.Lâu dần vào mãi xóm làng chân núi, thấy ở đây cũng có kẻ mặt mũi giống y nhưngười, duy có quần áo lam lũ rách rưới như lũ ăn mày. Chàng ngồi nghỉ dưới gốc cây,người ta không dám mon men đến gần, chỉ đứng xa xa mà ngó trầm trồ. Lâu rồi thấychàng không phải là loài cắn xé ai, bấy giờ mới dần dà đến gần.Chàng cười và nói với họ. Tiếng họ tuy khác, nhưng có thể hiểu được nửa phần.Chàng tỏ căn do vì sao mình lạc đến xứ này. Người làng mừng rỡ loan báo cho làngxóm biết rằng người khách lạ không phải đến vồ cắn ai đâu. Tuy nhiên những kẻ xấuxí nhất hạng chỉ đứng xa ngó, chẳng nỡ bỏ đi ngay, nhưng không dám đến gần.Bọn đến gần chàng, nhận thấy vị trí mũi miệng cũng giống người Trung Quốc. Họbày rượu thịt ra mời ăn. Chàng hỏi tại sao thấy mình lại sợ. Họ đáp:- Chúng tôi thường nghe ông bà truyền lại rằng: Cách đây hai mươi sáu ngàn dặm, vềphía tây có người Trung Quốc, người dân mặt mũi kỳ quái. Bấy lâu chỉ nghe đồn thôi,ngày nay mới tin là có sự thật.Hỏi tại sao dân bản xứ nghèo, họ đáp:- Điều quý chuộng ở nước chúng tôi, chẳng phải ở văn chương mà ở hình mạo. Ngườiđẹp nhất hạng làm chức thượng khanh; thứ đến chức dân xã; hạng dưới chót nữa cũngđược các bậc quý nhân thương yêu, cho nên có lương bổng để nuôi con. Còn như hạngchúng tôi đây, lúc mới oa oa chào đời, cha mẹ cho là vật bất thường, nhiều nhà quăngđi không nuôi. Trừ ra nhà nào vì sự nối dõi tông môn thì mới không đành lòng bỏ đi;miễn cưỡng mà nuôi thôi.- Nước này tên là nước gì?- Đây là nước Đại La Sát, kinh đô ở cách ba mươi dặm về hướng Bắc.Mã yêu cầu họ dẫn đi xem kinh đô một phen cho biết. Gà gáy thức dậy cùng đi. Trờisáng đến kinh đô. Thành xây bằng đá đen như mực; lâu đài cao ngót trăm thước, nhưngcó ít lợp ngói chỉ lấy những phiến đá đỏ úp lên trên, trông chẳng khác son đỏ.Vừa gặp lúc bấy giờ bãi chầu, các quan nghênh ngang võng lọng từ trong triều ra về.Người nhà quê cùng đi với Mã, trỏ vào một vị quan nói:- Quan lớn tướng quốc đó.Mã nhòm thấy hình dung quan lớn mà thấy rùng mình, hai tay ngoẳng ra lưng, mũi cóba lỗ, lông mày úp lấy ba mắt như treo tấm màn. Đến mấy ngài cưỡi ngựa đi qua,người hướng đạo nói với Mã:- Đó là quan đại phu. Lần lượt giới thiệu quan chức mỗi vị từ trong triều kế tiếp ravề. Mã trông mặt mũi người nào người nấy dị hợm quái kỳ, có điều quan chức càngthấp kém chừng nào thì diện mạo cũng bớt xấu xí chừng ấy.Một lúc sau, Mã đi về qua các phố phường; người ta trông thấy vừa la vừa chạy, té lênngã xuống làm như gặp phải quái vật chi vậy. Người quê hết sức phân phải, bấy giờngười chợ mới dám đứng ngó xa xa, không chạy tán loạn nữa.Sau khi Mã trở về sơn thôn, khắp trong nước trẻ già lớn nhỏ, chẳng ai không nghe biếtsơn thôn có một người quái cư trú. Từ đó các nhà quyền quý danh vọng muốn cho dângian được rộng kiến văn cho nên tranh nhau bảo người sơn thôn luân phiên nhau mờiMã đến chơi.Nhưng, Mã đến nha nào, nhà ấy sợ hãi vội vàng đóng chặt cửa ngõ, đàn ông, đàn bà,con gái lén lút dòm qua khe cửa, run sợ bàn tán nhau; hết trọn ngày ấy, ngày kháckhông có ai mới tới gặp mặt. Người trong làng nói:- Chốn này có một vị quan chấp kích, xưa kia từng phụng mạng tiên vương đi sứngoại quốc, từng trông thấy thiên hạ nhiều, có lẽ chỉ ông ta dám tiếp kiến anh màkhông sợ hãi thôi.Mã nghe lời, đến nhà ông chấp kích. Thật quả ông này vui mừng tiếp rước, đãi nhưthượng tân. Mã ngó diện mạo ông, như một cụ già tám chín mươi tuổi, hai con mắtnổi bật ra bên ngoài, râu tua tuả như lông con chim.Ông ung dung nói chuyện:- Hồi lão còn trẻ tuổi, từng phụng mạng vua đi sứ ngoại quốc rất nhiều, chỉ tiếc chưađi tới nước Trung Hoa lần nào. Nay đã một trăm hai chục tuổi lại được trông thấythượng quốc nhân vật thế này, thật là có phước, không thể nào không tâu thiên tử haybiết. Nhưng lão về ở ẩn nơi rừng núi đã mười năm nay, không để gót tới sân rồng;vậy sáng ngày mai, lão xin vì ông, cố gắng đi chầu thiên tử một phen.Laõ nói đoạn, sai dọn tiệc th ...