Cao sinh ở Lâm Giang, tên là Phồn, thông minh, dáng dấp xinh đẹp, mười bốn tuổi đã vào học trường quận, cho nên nhà giàu quanh miền tranh nhau gả con gái cho.Nhưng chàng kén chọn khó khăn, thường trái ý cha. Cha là Trọng Hồng, sáu mươi tuổi, chỉ có một cậu con trai nên hết sứ chiều chuộng, không muốn làm trái ý con.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Liêu trai chí dị - Phần 96 Phần 96 Vợ Dữ Hơn CọpCao sinh ở Lâm Giang, tên là Phồn, thông minh, dáng dấp xinh đẹp, mười bốn tuổi đãvào học trường quận, cho nên nhà giàu quanh miền tranh nhau gả con gái cho.Nhưng chàng kén chọn khó khăn, thường trái ý cha.Cha là Trọng Hồng, sáu mươi tuổi, chỉ có một cậu con trai nên hết sứ chiều chuộng,không muốn làm trái ý con.Nguyên trước ở thôn Đông có họ Phàn, làm nghề gõ đầu trẻ ở chốn thị tứ, đem cả giaquyến lên mướn phố ở gần nhà chàng.Phàn ông có con gái tên Giang Thành, cùng tuổivới chàng, lúc đó cũng cỡ tám chín tuổi; hai trẻ ngây thơ ngày ngày quấn quít chơi giỡnvới nhau.Sau Giang Thành theo Phàn ông dời đi xứ khác, trải năm sáu năm không nghe tin tức.Một hôm chàng đi trong hẻm, thấy một cô gái tuyệt đẹp, có con nhỏ sáu bảy tuổi theohầu. Chàng không dám ngó ngay mặt chỉ đưa mắt liếc. Nàng nheo mắt nhường nhưmuốn nói, lại thôi. Chàng nhìn kỹ té ra Giang Thành, chàng vừa sững sốt, vừa mừngrỡ. Hai người đứng trân trân ngó nhau không ai nói gì. Giây lát ai đi đường nấy mà tìnhý xem chừng bịn rịn, không muốn rời nhau.Chàng cố ý đánh rơi chiếc khăn rồi bỏ đi. Con nhỏ theo hầu nhặt lấy trao cho nàng.Tức thời nàng móc túi lấy khăn của mình ra, đưa cho con nhỏ và nói:- Cao tú tài không phải là người nào lạ, chớ có lấy đồ vật của cậu ấy đánh rơi, vậy miđuổi theo mà trả khăn lại cho cậu.Con nhỏ đuổi theo đưa khăn trả chàng.Chàng vớ được khăn nàng, trong ý rất mừng, vềthưa với mẹ, xin cậy mai mối hỏi Giang Thành cho mình. Bà mẹ nói:- Nhà nó chẳng có đến cái túp lá để che mưa nắng, chỉ nay đây mai đó trôi nổi quanhnăm, sao con lại muốn phối ngẫu với nó.Chàng thưa mẹ rằng tự ý mình muốn vậy, về sau ra sao chịu vậy, cố nhiên không dámăn năn gì hết.trong ý bà mẹ do dự không quyết, bàn tính với cha chàng. Cha chàng nhất định bảokhông nên. Chàng nghe chuyện sinh buồn, bỏ cả cơm cháo. Mẹ chàng lo sợ quá, liềnnói với cha chàng:- Họ Phàn tuy nghèo, nhưng cũng là nhà nho, chứ không phải hạng vô loại. Vậy để tôiđến nhà xem mặt đứa con gái, nên thì dạm, bằng không thì thôi có hại gì đâu.Ông bằng lòng. Bà liền mượn cớ đi trả lễ ở đền Hắc Đế, tiện đường ghé qua nhàPhàn, thấy con gái mặt mày xinh đẹp, lòmg rất vui mừng, rồi đem tiền lụa đến tặng vànói thiệt ý muốn. Phàn ông trước còn khiêm nhường, sau mới nhận lễ nhận lời. Bà vềthuật lại, bấy giờ chàng mới tươi cười ăn uống như cũ.Năm sau, chọn ngày lành tháng tốt, đón Giang Thành về. Hai vợ chồng trìu mến nhaurất vui vẻ. Duy Giang Thành hay có tính giận hờn, hơi một chút là trở mặt coi chàng ynhư người lạ. Miệng lưỡi la lối, chàng nghe vang tai nhức óc, nhưng vì thương yêuquá đỗi cho nên chuyện chi cũng cố nhịn.Hai ông bà nghe phong thanh, lấy làm bất mãn, gọi con đến trách mắng. Nàng biếtvậy, tức lắm, càng kiếm chuyện gây gổ nhục mạ chồng nhiều hơn nữa. Hễ chồng hơitrả lời nặng nhẹ, nàng giận dữ thêm, vac gậy đánh đuổi ra ngoài phòng đóng cửa lại.Tội nghiệp chàng đứng co ro bên ngoài, chứ không dám gõ cửa, đành ngồi xổm ở máihiên, ôm gối mà ngủ.Từ đó nàng xem chồng như kẻ thù. Ban đầu còn có thể quì gối xin nàng hết giận làmlành, dần dà đến quì gối cũng hết hiệu nghiệm, thành ra lang quân khổ càng thêm khổ.Ông bà can thiệp trách nàngqua loa, nàng vung tay khoa chân, bộ điệu hỗn hào khôngthể tả xiết, đến nỗi ông bà phát giận đuổi nàng về nhà cha mẹ.Phàn ông vừa thẹn vừa sợ, cậy người đến năn nỉ Trọng Hồng cho Giang Thành trở lại,nhưng Trọng Hồng không cho. Hơn một năm sau, chàng đi đường chạm trán ông nhạc,ông níu áo lôi về nhà ân cần tạ lỗi và bảo con gái ăn mặc đàng hoàng ra chào. Vợchồng gặp mặt nhau cùng tỏ vẻ đau thương. Phàn ông bèn mua rượu về đãi chàng rể,khuyên mời niềm nở. Một lúc trời tối, ông cụ giữ chàng lại ngủ dêm. Giang Thànhmuốn nằm giường riêng , nhưng ông xếp hai vợ chồng nằm chung.Sáng ngày, chàng về nhà, không dám nói chuyện thật với cha mẹ, chỉ tìm cách thêu dệtvà che đậy cho qua. Từ đó, cách dăm ba ngày, chàng lại ngủ đêm tại nhạc gia một lần,,mà cha mẹ chàng không biết.Một bữa Phàn ông đến nhà Trọng Hồng xin cho giáp mặt nói chuyện. Trọng Hồngkhông tiếp, Phàn ông năn nỉ mãi, Trọng Hồng mới ra mặt, Phàn quì gối làm lễ tạ tội,Cao ông (tức Trọng Hồng, họ Cao) không nhận, đổ trút cho con, Phàn nói:- Đêm qua cậu nó ngủ tại nhà tôi có nghe chối từ cự nự gì đâu?Cao sửng sốt, hỏi nó ngủ bao giờ. Phàn kể rõ đầu đuôi, Cao thẹn thùng xin lỗi và nói:- Chuyện đó quả tôi không hay, vợ chồng nó đã thương yêu nhau, tôi há một mình thùhiềm cản trở nhân duyên của con ư?Phàn ông về rồi, Cao gọi con ra nhiếc mắng. Chàng chỉ cúi đầu, không nói gì cả. Giữalúc đó Phàn dẫn con gái đến. Cao nói:- Tôi không thể nào gánh dùm lỗi lầm cho dâu con, chi bằng ở riêng ra, ai có nhà nấy.Tức thời cậy Phàn làm chứng giám hộ cha con mình về cuộc riêng nhà chia bếp.Phànkhuyên lơn mãi, Cao nhất định không nghe, dọn căn nhà riêng cho vợ chồng ở , lại saimột c ...