Anh đã ở đâu vào giờ phút ấy? Câu hỏi đó cứ trở đi trở lại trong tâm trí để ám ảnh Đan ngay cả lúc hai đứa đang ngồi sát bên nhau hàng giờ trong im lặng. Sự hoang mang và hoài nghi của một trái tim yếu ớt đã không cất nổi thành lời. Rất nhiều ngày sau hôm xảy ra tai nạn, Đan đã có mặt tại đây trong căn phòng bốn mùa hoang hoải gió.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
LINH CẢMLINH CẢM- Anh đã ở đâu vào giờ phút ấy? Câu hỏi đó cứ trở đi trở lại trong tâm trí để ámảnh Đan ngay cả lúc hai đứa đang ngồi sát bên nhau hàng giờ trong im lặng. Sựhoang mang và hoài nghi của một trái tim yếu ớt đã không cất nổi thành lời. Rấtnhiều ngày sau hôm xảy ra tai nạn, Đan đã có mặt tại đây trong căn phòng bốn mùahoang hoải gió. -Tối thứ ba tuần trước anh đã làm gì? Thoáng chút giật mình, anh quay lại nhìn Đan rồi nhăn trán suy nghĩ khá lâu: -Thứ ba tuần trước à? Lâu rồi làm sao anh nhớ được. Mà hình như không cógì khác, anh vẫn đọc sách và uống cafe như mọi tối. -Chỉ thế thôi sao? -Ừ! Chỉ vậy thôi, tối nào cũng vậy. anh tưởng điều đó em thừa biết chứ? Màtại sao em hỏi vậy, có chuyện gì à? Lòng Đan chùng xuống, bỗng chốc thấy mình như đang rơi xuống vực sâuthăm thẳm một cách nhẹ bẫng, không trọng lượng. Đã biết trước câu trả lời rồi saocòn hỏi, thà cứ để mọi thứ mông lung đôi khi còn tìm ra lí do để ngụy biện vỗ vềmình. Còn bây giờ thì Đan đã biết chắc chắn rằng vào cái đêm khủng khiếp chưatừng thấy trong cuộc đời mình, anh vẫn bình thản uống cafe và đọc một cuốn sáchnào đó trong cái chồng sách cũ cao ngật ngưỡng kia. Một đêm như mọi đêm, dẫucho ngoài kia có bão giông, dẫu cho người con gái anh yêu có đang đối mặt vớihàng nghìn nỗi hoang mang, sợ hãi, thậm chí là cận kề cái chết. Dù đã quá hiểu vàchấp nhận yêu anh suốt bốn năm, nhưng sao giây phút này Đan lại cảm thấy mọithứ đã hoàn toàn sụp đổ. Trước khi trở về phòng, để kết thúc cho chuỗi thời giantrôi qua trong im lặng, Đan đã hỏi anh: -Cuốn sách mà tối đó anh đọc tên gì vậy? -À! Một cuốn sách về tình yêu. -Nó hay chứ? -Cũng thú vị. Em có muốn đọc không? Đan lắc đầu, lặng lẽ về phòng trong chiếc váy voan trắng bồng bềnh. Anh vẫnngồi đó, thả trôi những ý nghĩ vu vơ cùng làn khói thuốc. Đan đã vắng nhà một tuần. Lúc đầu cô dự định về quê hương khói cho nội vàquét dọn nhà cửa, vườn tược trong một vài ngày. Anh bận công việc nên không thểđưa Đan về được, một mình cô phóng xe hơn trăm cây số về đến nhà thì trời đãnhập nhoạng tối. Thắp hương cho nội xong, lòng dạ Đan bỗng nhiên bồn chồn đếnlạ. Một mình ngồi giữa cảnh rừng ruộng, tiếng ếch nhái và những con đom đómquắc vào màn đêm sự hoang vu, lạnh lẽo. Nỗi nhớ nội và những ám ảnh tuổi thơ lạiồ ập tràn về khiến Đan như rơi xuống bờ vực thẳm của sự mất mát, cô độc. Khithấy không thể chịu đựng được, Đan phóng xe về thành phố ngay trong đêm.Nhưng thật không may khi trên đoạn đường vắng Đan gặp đám thanh niên chừngba, bốn người đi chơi đêm rượt theo trêu chọc. Trong giây phút lao xe như điên dạirồi ngã văng ra giữa đường cua, trong những tích tắc cận kề giữa sự sống và cáichết lòng Đan chỉ nghĩ về anh. Ngay cả khi bị thương nằm lại giữa đường trongđêm vắng lạnh, Đan chỉ muốn bằng linh cảm của những người đang yêu anh sẽ đitìm... Nhưng cuối cùng lại là bàn tay của một người xa lạ nắm lấy tay Đan, launhững giọt nước mắt đau đớn và sợ hãi rồi ngồi chăm cô trong bệnh viện cả mộtđêm dài. Suốt một tuần nằm dưỡng thương trên tầng 2, ngày nào Đan cũng nằm im chờđợi từng bước chân gấp gáp, vội vã lao lên từ cầu thang. Cũng có khi đang ngủ lạigiật mình vì tiếng chân ai ngập ngừng trước cửa phòng. Nhưng khi mở mắt ra chỉthấy toàn thương yêu, lo lắng của những người xa lạ dành cho nhau. Không cóbước chân nào đang kiếm tìm Đan, điều đó cũng có nghĩa anh chẳng hề linh cảmthấy Đan đang gặp nạn, Đan đang chờ mong anh từng phút. Cho đến khi Đan trởvề căn phòng này, trong giây phút đầu tiên gặp lại, anh dừng lướt trên những trangsách chằng chịt chữ chỉ để hỏi Đan: -Em về rồi đấy à? Bình thản như Đan vừa trở về sau chuyến thăm quê thường nhật, như thể suốtmột tuần qua chưa hề có chuyện gì hệ trọng xảy ra đối với cô. Trong suốt khoảng thời gian chữa vết thương ở bệnh viện thị xã Sơn Tây,phòng trọ của cô không hề khóa cửa. Thế nhưng khi trở về nhà, bình hoa sen trắngđã héo rũ bên cửa sổ, bụi đã phủ đầy bàn trang điểm và bức thư viết dặn anh chămsóc bình cá cảnh vẫn chưa được mở. Cũng may, anh còn nhớ cho lũ cá ăn để ít nhấtkhi Đan trở về cũng không phải nhìn thấy cảnh tượng những con cá nằm phơibụng. *** Đan mồ côi từ nhỏ, sống với bà nội đến năm mười sáu tuổi thì nội mất. Đan rathành phố vừa học vừa bươn trải, ngày ngày lầm lũi trở về căn phòng trọ một mình.Phòng trọ nằm trên tầng hai, chủ nhà là một bà cụ nhiều tuổi, không có con cháuthân thích nên chiều nào cũng ngồi trước cầu thang đợi Đan về để chuyện tròkhuây khỏa. Còn anh, vốn thiếu thốn tình cảm của mẹ từ nhỏ do mẹ bỏ hai bố conanh để đi bước nữa. Bằng một cách nào đó dòng đời đã xô đẩy Đan và anh lại vớinhau, kể từ khi anh chuyển về trọ ở phòng đối diện phòng cô. Bà chủ chiều chiềulại đợi thêm một người, ngôi nhà ấm cúng hơn hẳn dù cho anh chẳng mấy khi cườinói. Nhờ cùng ngồi ngắm mưa với ...