Danh mục

Linh hồn ác - Phần 2 (Chương 12-25)

Số trang: 69      Loại file: doc      Dung lượng: 309.00 KB      Lượt xem: 17      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Phí tải xuống: 26,000 VND Tải xuống file đầy đủ (69 trang) 0
Xem trước 7 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Giáo sư Thompson gõ gõ bút vào tấm bảng đen.- Có thể nói hội chứng Stockholm là 1 hành vi nghịch lý, ông vừa giải thích vừa chỉ vào sơ đồvẽ bằng phấn. Đó là hiện tượng đảo ngược tình thế, trong đó một hoặc nhiều nạn nhân đứngvề phía kẻ bắt cóc mình.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Linh hồn ác - Phần 2 (Chương 12-25) Chương 12Giáo sư Thompson gõ gõ bút vào tấm bảng đen.- Có thể nói hội chứng Stockholm là 1 hành vi nghịch lý, ông vừa giải thích vừa chỉ vào sơ đồvẽ bằng phấn. Đó là hiện tượng đảo ngược tình thế, trong đó một hoặc nhiều nạn nhân đứngvề phía kẻ bắt cóc mình. Tên gọi của hội chứng này bắt nguồn từ 1 vụ bắt cóc con tin ở ThụyĐiển năm 1973, khi cuối cùng các con tin lại có thiện cảm và thậm chí hoàn toàn tin tưởng vàonhững kẻ bắt cóc. Họ còn chạy vào giữa lực lượng trật tự và bọn bắt cóc khi họ được giảiphóng và từ chối đưa đơn kiện và làm chứng. Cuối cùng, đây là 1 ví dụ đặc trưng, vài năm sauđó, 1 trong số các nạn nhân đã cưới kẻ bắt cóc mình.Cả lớp bị lôi cuốn bởi câu chuyện khó tin này, nó dường như không thể xảy ra được và trởnên nực cười nếu được kể trong 1 bộ phim.Juliette chăm chú nhìn lên bảng, nhưng không chú ý lắng nghe nữa. Cô đã theo khóa học này 1năm trước và lời giảng của thầy Thompson không thay đổi nhiều so với hồi đó. Ánh mắt côgái tan biến trong giấc mơ tuyệt đối, cảm xúc đã kiểm soát tâm trí. Cô không lắng nghe nữa.Cô lại chìm trong nỗi buồn từ khi có tin về 1 vụ án tương tự mà Đao phủ Portland đã từng gâyra.Leland Beaumont.Hắn đã chết, Julieete còn nhớ như in đã nhìn thấy xác hắn nằm yên, hộp sọ bị mất 1 góc to vìviên đạn của Joshua Brolin. Lại 1 lần nữa, báo chí đã chộp lấy 1 thảm kịch và lôi từ đó ra chitiết giật gân nhất dù phải bóp méo sự thật. Chắc chắn trong vài ngày tới, người ta sẽ biếtrằng cuối cùng vụ này không hẳn giống như người ta định nói. Rồi sự chú ý của dư luận sẽngay lập tức nhắm tới việc bắt giữ hung thủ, 1 kẻ không có gì giống với Leland Beaumont.“Cách này đã ăn vào thói quen của họ rồi”, cô tự nhủ.Camelia đã ngủ đêm cùng cô, động viên cô, mặc dù suốt hồi lâu, Juliette ngăn không cho mìnhbị tin này tác động tới. Có thật không? Liệu có phải cô cảm thấy quá xa cách đến mức ít hoặckhông bị tác động không?Chắc chắn là không. Máu của mày đông cứng lại khi vừa nghe đến tên Leland Beanmont. Hãythú nhận đi, mày đang khiếp sợ, đúng thế!Cô cảm thấy bàn tay mình run bắn lên, giống như 1 tiếng kêu rắc trong nhà lúc nửa đêm khiến 1cô tỉnh giấc trong khi Camelia ngủ. Gió thổi vào tiền sảnh phía Tây, chỉ thế thôi.Giáo sư Thompson đang nói, Juliette chỉ mơ hồ nghe thấy thuật ngữ “trở thành nạn nhân trựctiếp hay gián tiếp” mà không cố nhớ lại đinh nghĩa chính xác về nó.“Lẽ ra mình không nên đi học, cô tự nhủ. Mình chỉ ngây thộn ra thôi! Mình muốn lấy tấmbằng về tâm lý xã hội nhưng lại không thể tự chẩn đoán cho bản thân! Lẽ ra sáng nay mìnhnên ở nhà như Camelia đã khuyên.”Nhưng quy tắc cơ bản đầu tiên trong phân tích, cô hiểu rõ: người ta không thể phân tích nhữngngười thân và chính bản thân mình, vì trong trường hợp này, không còn tính khách quan nữa.“Mình sẽ quay về, pha 1 ấm trà nóng, ngồi lì trước đống sách vở bài giảng để học đuổi lượngkiến thức trong thời gian vắng mặt, và tối nay uống 1 viên thuốc ngủ để ngủ cho say. Ngàymai, mọi chuyện sẽ khá hơn.”Có cái gì đó trống rỗng trong những lời cô tự nói cho riêng mình, nhưng cô không biết chínhxác là gì.Xung quanh cô, mọi người đều đã đứng dậy, Juliette thậm chí không còn biết giờ học đã kếtthúc. 1 sinh viên mà cô quen có tên Thomas Bloch hay Brock gì đó, cô không nhớ rõ lắm, lạigần cô với 1 nụ cười.- Tớ nhìn cậu suốt cả giờ học, cậu không thích thầy Thompson lắm! Cậu bạn nói.Juliette nhét cuốn vở còn trắng nguyên vào trong ba lô và cố cười với Thomas.- Tớ có cảm tưởng là cậu không ghi những gì thầy Thompson nói, cậu ta nhận xét, nếu cậumuốn, chúng mình cùng tới quán café, mình sẽ đưa vở của mình cho cậu.Thomas có vẻ chân thành đằng sau bề ngoài của 1 vận động viên lướt sóng với mái tóc dàiđược tẩy màu. Cậu có nước da sạm và màu da nâu vàng của những người suốt mùa hè có mặttrên những bãi biển California. Với ánh mắt thẳng thắn, nụ cười tự nhiên, ở cậu toát ra vẻhiền hậu. Trong hoàn cảnh khác có thể Juliette đã chấp nhận lời đề nghị này.- Không, cậu tốt quá, nhưng sẽ ổn thôi mà, cô vừa đáp vừa khoác cây đeo ba lô lên vai. Tớ đãtheo khóa học này năm ngoái, đây chỉ là... nhắc lại thôi.Cô đi về phía xa cửa, nơi các sinh viên đang chen nhau và đùa vui vẻ.- Ok, tớ hiểu. Tớ làm luận văn về nghịch lý về hội chứng Stockholm, nếu cậu muốn tớ có thểgiúp cậu nắm được tất cả các sắc thái…Juliette dừng lại và nhìn thẳng vào Thomas.- Này…Thomas. Tớ thực sự cảm kích trước lòng tốt của cậu nhưng bây giờ không phải lúc, 2làm ơn để tớ yên…cám ơn.Cô định quay đi thì cậu ta đâm cô bằng 1 nhận xét mà cô không hề chờ đợi:- Vì vụ giết người khủng khiếp tối qua phải không? Tớ biết chuyện đã xảy ra với cậu nămngoái, mọi người đã kể với tớ và tớ…Juliette sửng sốt trong giây lát, rồi cô nói tiếp ngay.- Không, cậu chẳng biết gì cả! Cô bực tức đáp. Hãy để tớ yên.Cô quay bước đi và bước tr ...

Tài liệu được xem nhiều: