Nhà ga “gare de Lyon” của thủ đô Paris những ngày ấm áp luôn náo nhiệt. Mọi người đến nhà ga này để xuôi về phương Nam. Họ tìm đến những ngôi làng đầy ánh mặt trời miền duyên hải, những bãi biển sôi động làm rám da, những cảnh vật hữu tình khi vạn vật đang bước vào đỉnh điểm mùa xuân rạng rỡ. Hà len lỏi vào dòng người đứng xếp hàng mua vé, chọn điểm đến là thành phố Lyon....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Lọ mứt bị bỏ rơi Lọ mứt bị bỏ rơi TRUYỆN NGẮN CỦA DƯƠNG THUỴNhà ga “gare de Lyon” của thủ đô Paris những ngày ấm áp luôn náo nhiệt. Mọi ngườiđến nhà ga này để xuôi về phương Nam. Họ tìm đến những ngôi làng đầy ánh mặt trờimiền duyên hải, những bãi biển sôi động làm rám da, những cảnh vật hữu tình khi vạnvật đang bước vào đỉnh điểm mùa xuân rạng rỡ. Hà len lỏi vào dòng người đứng xếphàng mua vé, chọn điểm đến là thành phố Lyon. Từ Lyon, cô sẽ nghe theo những sự việctình cờ nào đó để đi tiếp đến một tỉnh lị nhỏ. Hà thích cảm giác phiêu lưu, cô yêu nhữngchuyến đi vô định và luôn giữ mối quan hệ với những người bản địa chỉ một lần gặp tạimột vùng đất xa xôi. Là một doanh nhân trẻ, Hà hay tranh thủ những dịp công tác nướcngoài để vác ba lô, leo xe lửa, đi lang thang khắp nơi.Chuyến tàu cao tốc TGV với vận tốc 300km/h khiến cảnh vật bên ngoài chuyển động vunvút, dễ gây cảm giác chóng mặt nếu hành khách cứ dí trán nhìn ra. Hà đảo mắt quanh, tìmngười nào có cảm tình để bắt chuyện. Người ngồi sát cô là một bà già chừng bảy mươi,đang đọc say sưa một cuốn tiểu thuyết dày. Hai người đối diện là một cặp vợ chồng haybồ bịch lâu năm gì đó, họ trạc tuổi cô, khoảng ngoài ba mươi. Cả hai đang ăn chung mộtổ bánh mì. Cô vợ trẻ có vẻ “đói tình”, thỉnh thoảng lại hít hít vào má chồng và nũng nịuchìa môi ra cho đối tác đặt vào đó một nụ hôn nhanh. Chàng kia kín đáo giấu vẻ khó chịu,phớt lờ những đòi hỏi âu yếm và giả vờ chúi đầu vào báo. Hà cười một mình, cô đã lậpgia đình ít năm, cuộc sống hôn nhân dù không sóng gió nhưng cũng chẳng quá ngọt ngào.Cô hiểu cảm giác người vợ kia rồi ngạc nhiên nhận ra, Á đông hay Tây phương, ngườiphụ nữ luôn khao khát được chồng quan tâm, được cưng nựng và vuốt ve thể hiện tìnhcảm. Và ở đâu cũng thế, đàn ông sau thời gian đầu ve vãn, họ đã sớm ngấy những nụhôn, chán cảnh ướt át và không còn để tâm đến chuyện làm người mình yêu vui lòng nữa.- Cô không phải người Pháp? – Bà già đột ngột đặt sách xuống hỏi Hà – Cô quan sátxung quanh đầy tò mò!- Ồ! – Hà bối rối nhưng nhanh chóng thân thiện – Cháu người Việt Nam, sang đây côngtác ít ngày. Cháu xong việc nên muốn xuống miền Nam chơi. Bác sống ở đâu vậy?- Tôi ở trong một ngôi làng nhỏ, tên là Hauterives.Hà gật gật đầu, mặt nghệt ra. Cô không có tí khái niệm nào về ngôi làng này nhưng ướcgì mình được theo chân bà già về đó. Hà không thích những thành phố lộng lẫy đượckhách du lịch đổ xô đến, cô yêu những góc nhỏ yên tĩnh, những nơi chốn xa rời cuộcsống hiện đại. Cô định mở miệng dò thêm ý bà già nhưng bà đã lại chúi đầu say sưa vàocuốn tiểu thuyết. Đối diện, đôi vợ chồng trẻ cũng đã lim dim ngủ. Cô vợ ghì chặt vàocánh tay người đàn ông của mình và ngã đầu lên vai anh. Dù ngủ, cô cũng muốn sỡ hữuchàng thật nhiều. Trái lại, anh chồng nghiêng hẳn đầu về phía bên kia, tay khoanh trướcngực cố thủ. Hà chợt nhớ chồng, trong những lần đi du lịch chung hiếm hoi, anh cũngthường có thái độ thờ ơ, hay khoanh tay trước ngực.Hà không định ngủ, cảnh vật vùn vụt ngoài song làm cô chóng mặt. Hà nhắm mắt thưgiãn, những ngày hội nghị bận rộn vừa qua ở Paris đã lấy kiệt sức cô. Khi Hà choàng tỉnhdậy, tàu đã vào ga Lyon. Đôi vợ chồng trẻ ngồi đối diện đã đi đâu mất, bà già nhỏ nhắnngồi kế bên đang nhanh chóng đeo túi gọn ghẽ len ra chỗ cửa chờ. Tàu vừa dừng hẳn, cửavừa hé mở, bà già nhảy ra nhanh như một con sóc chẳng kịp cho Hà nói một lời từ giã.Động tác nhanh nhẹn, thái độ nôn nóng của bà làm cô bật cười, hẳn có ai đó trên sân gađang đứng chờ. Một ông già râu tóc quắc thước? Một lão nông cuồng cuộng bắp thịt? Cóthể lắm!Hà chầm chậm xuống sân ga, cô đi vài bước rồi ngồi lại trên một băng ghế vắng. Kháchđổi tàu, chạy hối hả khắp các ngã. Lyon là ga trung chuyển khá lớn ở miền Nam, từ đây,các nhánh tàu tỉnh sẽ túa ra khắp nơi. Hà lật cuốn sách hướng dẫn ra, đột nhiên trang vềlàng Hauterives hiện đến bất ngờ. Đây là ngôi làng nhỏ, chẳng có gì đặc biệt, tuy nhiên,làng nổi tiếng nhờ có «cung điện của ông phác thơ Cheval». Hauterives, hình như bà giàtrên tàu đã nói với cô bà sống ở đây. Hà quyết định: Đến Hauterives!Khi mua vé xe đò đi Hauterives và cả khi đã đặt chân xuống bến xe ngôi làng này, Hàkhông dám nghĩ mình sẽ tình cờ gặp lại bà già nhỏ bé. Cô băng qua đường, đến kháchsạn nhỏ xíu ghi bên ngoài «Nhà trọ Hoa Hướng Dương». Mình sẽ tắm một chút, chờchiều tà mới đi dạo, vẫn còn nắng gắt quá! Hôm nay không phải ngày cuối tuần, kháchsạn chắc chắn sẽ còn chỗ. Thế nhưng Hà thất vọng khi được báo tin đã hết phòng.Hauterives hoàn toàn không phải là một địa danh khỉ ho cò gáy. Đã có rất nhiều ngườiđặt phòng để đi thăm cung điện của ông phác thơ Cheval. «Cái cung điện này chắc là đẹpnhư mơ! – Cô bực bội – Không lẽ phải lên xe bus đi tiếp đến một cái làng kế bên?»- Này! Cô gái! - Giọng ngạc nhiên của ai đó reo lên sau lưng Hà – Chúng ta gặp lại ư?Tôi không biết là cô cũng đến Hauterives!- Vì Chúa ...