Thông tin tài liệu:
Sáng nay ông Sĩ Nhân dậy muộn, vì tiết trời đột ngột thay đổi làm cơ thể ông uể oải. Nhìn đường xá đông nghịt những xe, ông khẽ lắc đầu đưa tay nhìn đồng hồ rồi bảo gã tài xế: − Chà! Ráng tránh giờ cao điểm nhưng cũng không khỏi. − Dạ. Không sao, qua hết đoạn đường này tôi sẽ chạy sang đường nhánh ít xe hơn. Bác tài vừa đáp dứt câu bỗng nhiên chiếc xe đạp từ bên lề phải đâm ra chờn vờn trước đầu xe du lịch. Bác tài xế giật mình...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Lời Của HoaLời Của Hoa Trân Trân Lời Của Hoa Tác giả: Trân Trân Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 24-October-2012Trang 1/132 http://motsach.infoLời Của Hoa Trân Trân Chương 1 -Sáng nay ông Sĩ Nhân dậy muộn, vì tiết trời đột ngột thay đổi làm cơ thể ông uể oải.Nhìn đường xá đông nghịt những xe, ông khẽ lắc đầu đưa tay nhìn đồng hồ rồi bảo gã tài xế:− Chà! Ráng tránh giờ cao điểm nhưng cũng không khỏi.− Dạ. Không sao, qua hết đoạn đường này tôi sẽ chạy sang đường nhánh ít xe hơn.Bác tài vừa đáp dứt câu bỗng nhiên chiếc xe đạp từ bên lề phải đâm ra chờn vờn trước đầu xedu lịch. Bác tài xế giật mình đạp thắng né tránh làm ông Sĩ Nhân mất thăng bằng ngã chúi vềphía trước.Không dằn được nóng nảy, bác tài xế thò đầu ra hét:− Cái cô kiạ. Bộ muốn hốt xác hả?Cô gái đi xe đạp e dè cúi mặt, tỏ ra biết lỗi.Ông Sĩ Nhần lầu bầu:− Chạy xe mà lơ đãng kiểu đó chắc về chầu Diêm Vương sớm.− Dạ..... chẳng những hại mình mà còn làm luỵ đến người khác nữa.− Ừm ! Đúng rồi. Thôi đường vắng xe rồi, tranh thủ đến công ty sớm đi chú. Bữa nay tôi có hẹnđể phỏng vấn những người xin việc.Bác tài gật nhẹ rồi tăng ga vọt nhanh. Chẳng mấy chốc đến nơi, bước vào văn phòng giám đốc,ông Sĩ Nhân đã thấy có vài người ngồi đợi.Không để họ chờ lâu, ông lần lượt gọi vào. Sau khi tìm hiểu khả năng và kiến thức chuyên môncủa đối tượng. Ông Sĩ Nhân chọn được hai thanh niên tốt nghiệp đại học để làm việc vănphòng. Những người khác đều thất vọng vì bị từ chối nên đành ra về.Xong cuộc phỏng vấn, ông Sĩ Nhân ngả mình ra ghế dựa thoải mái châm điếu thuốc. Nhưngchưa kịp rít hơi nào đã có người chạy vô báo cáo:− Thưa giám đốc ! Có một cô gái tới trễ xin được gặp ông để được phỏng vấn.Ông Sĩ Nhân nhăn mặt gắt gỏng:− Nói với cô ta, hết giờ rồi, về đi!Bác bảo vệ đáp:− Dạ tôi đã nói vậy rồi mà cô ấy vẫn cứ năn nỉ.− Anh cứ bảo tôi đã chọn được người đạt đúng tiêu chuẩn rồi. Đừng có ỉ ôi vô ích.Trang 2/132 http://motsach.infoLời Của Hoa Trân TrânBác bảo vệ dạ nhỏ quay ra.Tưởng đã rảnh nợ, ai ngờ vài phút sau gã lại trở vô:− Thưa xếp ! Cô ta nhất định không chịu đi, nằng nặc xin được vào gặp mặt xếp.Ông Sĩ Nhân định quát bác bảo vệ, bỗng thấy cô gái nối bước theo sau, sẵn trớn ông nạt lớn:− Đã bảo chọn được người rồi, cô còn vào đây làm gì nửa. Hừ... đi phỏng vấn mà giờ này mớitới.Cô gái nhỏ nhẹ:− Dạ..... tại cháu đi xe đạp, đường phố lại đông xe vì nhằm giờ cao điểm. Mong giám đốc thôngcảm.Ông Nhân ngó cô gái chăm chú, đột nhiên ông hỏi:− A ! Có phải lúc nảy khi không cô đâm sầm vào đầu xe du lịch đúng không?Cô gái lấm lét ngó ông, khẽ gật:− Dạ.... tại cháu quá lo xa, sợ lần phỏng vấn này bị từ chối nữa nên tinh thần không tập trung ạ.− Ừm ! Suýt chút nửa cô bị cán dẹp lép như con tép, còn tôi thì cũng bị vạ lây. Lần sau, nhớ khira đường phải cẩn thận một chút.Nghe giọng ông dịu hẳn đi, cô gái chợt hy vọng:- Thưa giám đốc ! Lỗi bất cẩn ấy cháu xin nhận. Hôm nay cháu tới đây với tất cả lòng mongđợị....Ông Nhân gật đầu cắt ngang:− Tôi hiểu ! Nhưng công ty chỉ cần hai người thôi, nhận đủ số rồi. Cháu nên đến nơi khác −Cháu đã đi khắp cả chẳng còn thiếu chổ nào, nhưng điều bị từ chối. Thưa giám đốc, cháu có thểlàm mọi công việc không nhất thiết ngồi văn phòng. Miễn đồng lương khá là cháu sống được.Ông Sĩ Nhân nhìn cô:− Tạp dịch, lao công cháu làm không?Cô gái hăng hái gật đầu:− Vâng ! Cháu không kén đâu, đó cũng là công việc lương thiện mà.− Ừ! Cháu học đến đâu?− Dạ vừa tốt nghiệp phổ thông ... Có bằng vi tính văn phòng, có bằng A Anh văn..... Ông SĩNhân bật cười:− Trình độ chỉ ngần ấy thì thấm tháp gì. Thời nay hàng khối người tốt nghiệp đại học, đủ thứbằng cấp mà vẫn còn ngồi chơi xơi nước đấy. Việc làm khó tìm lắm.Trang 3/132 http://motsach.infoLời Của Hoa Trân TrânNgừng một chút ông hỏi tiếp:− Thế còn gia đình quê quán của cháu?Co gái đáp giọng buồn buồn:− Quê cháu ở tận Di Linh. Mẹ đã mất, chỉ còn người cha và một số anh trai.− Như vậy cháu là con gái út, được cưng nhiều rồi?− Dạ không đâu, ngược lại cháu bị gia đình ghét bỏ.Ông Nhân trừng mắt:− Sao lại thế?− Tại vì khi sinh cháu, mẹ cháu phải bị giải phẩu . Cuối cùng vì yếu sức mẹ cháu đã chết, giađình đổ tội do cháu tất cả.Nghe qua ông Nhân có vẻ cảm động khi đôi mắt cô gái ươn ướt, bỗng dưng ông muốn giúp đỡ:− Nãy giờ nói chuyện mà tô ...