Chuyện thứ nhất là việc thằng Tèo được nhận lương tháng đầu tiên trong cuộc đời, những một triệu rưỡi đồng chẵn. Buổi sáng bà chủ tiệm sắt kiêm luôn chủ nhà lộn cái túi vải trong lưng quần ra kêu Tèo lại tao biểu, tao cho mày tiền công tháng này. Nghe ngộ, tiền công mà nói là cho, công này thằng Tèo cày cả tháng trời, mong ngóng đến từng giờ mà nay bà chủ nói giọng bố thí cho người nghèo. Nhưng thây kệ, một triệu rưỡi toàn tiền polymer đã ngay ngắn trong tay Tèo. Việc...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Lỗi của tờ tiền polymer Lỗi của tờ tiền polymerChuyện thứ nhất là việc thằng Tèo được nhận lương tháng đầu tiên trong cuộc đời,những một triệu rưỡi đồng chẵn. Buổi sáng bà chủ tiệm sắt kiêm luôn chủ nhà lộncái túi vải trong lưng quần ra kêu Tèo lại tao biểu, tao cho mày tiền công thángnày. Nghe ngộ, tiền công mà nói là cho, công này thằng Tèo cày cả tháng trời,mong ngóng đến từng giờ mà nay bà chủ nói giọng bố thí cho người nghèo.Nhưng thây kệ, một triệu rưỡi toàn tiền polymer đã ngay ngắn trong tay Tèo. Việcđầu tiên khi có tiền công trong túi là nó cho mình quyền tự thưởng trong khả năng,mà điều này thì chỉ có quán hủ tiếu của bà Năm già là đáp ứng được.Chuyện thứ hai là mụ cho vay trả góp ở đầu phố xộc vào hàng hủ tiếu mới bày củabà Năm đòi tiền đã ba ngày nay bà chưa chịu góp. Ba ngày là một trăm năm chụcngàn đồng, nội trong ngày phải có. Khổ nỗi, thời buổi vàng giá đã lên đến gần nămtriệu đồng một chỉ bé cỏn con nhưng hủ tiếu vẫn bán tô năm ngàn thì hỏi nội trongngày làm sao bà chủ quán nghèo có thể kiếm cho nổi. Mấy bữa trước bà Năm xinthiếu để góp dồn nhưng đến lúc này cũng chưa thấy le lói lối thoát cho cái tìnhhuống nan giải mà chắc là buộc phải xử lý dứt điểm trong ngày này.Dân tình bạc, lúc không tiền thì nó đến quán bà Năm ăn thiếu, lúc ít tiền thì đến ănnăm ngàn, mười ngàn, lúc có nhiều tiền đố đứa nào đến kêu tô hủ tiếu hai chụcngàn bao giờ. Tụi nó đi chỗ khác oai hơn, hoành tráng hơn.Thằng Tèo đến gốc cây bàng, thủ phủ ăn sáng của cả xóm, gọi tô hủ tiếu hai mươingàn đồng gây sốc cho hết thảy đám người đang xì xụp cắm mặt vào tô. Mà trả tiềntrước khi ăn hẳn hoi, để cho bà Năm và thiên hạ khỏi ngờ vực về độ chính xác củathông tin. Nó nhớ trong cái xấp tiền kênh kênh hết thảy là polymer trong túi thì tờhai chục ngàn vốn sót lại của nó nằm ở bên trên, còn lại là giấy một trăm.Vậy nên chẳng thèm nhìn, nó đứng thõng chìa đồng tiền trả cho bà Năm, còn thôngbáo rõ “con trả tiền bà nè”. Cũng chẳng thèm nhìn, bà Năm nhận đồng tiền thảyngay vào cái miệng giỏ đệm mở toang hoác đặt ở dưới chân bởi bà còn lu bù lắm.Và sau đó thì thằng Tèo no nê, sung sướng với tô hủ tiếu đặc biệt của mình.Lúc đã ấm bụng, thằng Tèo về cái phản gỗ nằm chỏng quèo giở tiền ra đếm. Đời,sướng nhất là đếm tiền, nghe đồng polymer sột soạt, để cái cạnh sắc bén của nócứa cứa vào tay. Đặc biệt trong một buổi sáng ăn no, ăn ngon như vầy thì cái thúđếm tiền nó sướng lên gấp bội. Tiền này sẽ được phân ra làm ba phần: phần chomá và phần cho lũ em ở quê, còn phần nhỏ cho mình. Nhưng nó chợt sững lại:một, hai, ba, bốn... chỉ có mười bốn đồng, còn một đồng nữa đâu. Nãy giờ có điđâu, làm gì đụng đến tiền ngoài đến chỗ bà Năm. Hay là đưa dư cho bả, hồi nãy nónhớ mình đưa mà không thèm dòm nhưng nếu dư thì bà Năm đã trả lại rồi. Nó lạilộn ngược các túi, kéo ra kéo vô muốn rách mấy cái túi quần, túi áo mục.Cũng vào lúc đó, quán tạm vắng khách, bà Năm làm cái công việc kiểm tiền thìphát hiện ra đồng tiền dư của thằng Tèo. Cũng ngay lập tức bà biết nó là của ai, bàcười thầm nhặt riêng bỏ vào túi áo để sẵn sàng trả về cho chủ nhân của nó. Nhưngma xui quỷ khiến thế nào, mặt bà Năm bỗng đanh lại. Tiền vào tay quan là củaquan, bà Năm lại đang cần tiền trả nợ chiều nay, đúng là gặp lúc. Thôi cứ cầm củanó rồi tìm cách bù lại cho nó sau cũng được, bà sẽ không để thằng Tèo chịu thiệt.Và bà cầm đồng tiền đi vào nhà, cẩn thận nhét vào trong gối. Hoàn thành một phivụ trọng đại, bà ra vị trí quen thuộc của mình...Bà Năm vẫn bán hàng đấy nhưng xem ra đôi bàn tay với những ngón xương xẩulòng khòng ra chiều run run. Bà tiếp chuyện khách nhưng nghe ra nhạt phèo, sượngtrân. Cái đồng tiền polymer màu xanh như đập vào mặt, xốn hai con mắt. Thôi trảthằng Tèo cho yên chuyện, cái thằng ốm tong, người ngợm thấy là biết khổ từ thờitrứng gặp tinh trùng, tham của nó mà làm gì. Nhưng con quỷ trong người bà Nămcũng ghê gớm không kém: cái thằng đó tướng ngó nghèo lâu rồi, nay mất trămngàn đã sao.Không tự đấu tranh được, bà Năm dùng những công cụ kiếm sống của mình đểngồi nhẩm “trả” hay “không trả”. Bà đếm chồng tô sạch còn lại: trả, không trả,trả... cái cuối cùng rơi vào không trả. Bà nhẩm bó đũa còn lại, đương nhiên là đũatrùng với tô vì bà có nhiều vốn đâu mà sắm cho nhiều đũa để làm kiểng. Bà nhẩmghế, nhẩm bàn, nhẩm đầu khách đang ngồi ăn hủ tiếu... tất cả dường như bị conquỷ nào đó nhập vào hay sao mà đều cho kết quả không trả.Quái lạ, nhất trí cao vầy thì đồng tiền thuộc bà Năm là chính đáng rồi. Mà bà cóchôm chỉa gì của nó đâu, nó đưa cho bà chứ bộ; nó lại đang có nhiều tiền, nhiềuhơn bà rất nhiều, mẻ đi một miếng đã sao.Nhưng ông thiện trong lòng bà cũng không kém lý lẽ: Bà già rồi bà Năm ơi, bà lạichẳng để lại vết nhơ nào từ trước đến giờ. Con mẹ vay góp nói vậy, chiều bà chưađủ, nó làm gì được cái thân già của bà. Trả nó đi bà, nó nhà quê, lây lất lên phốkiếm công việc lương thiện để làm, để sống qua ngày và giúp má, giúp em. Bà ănđượ ...