Danh mục

Lời Hát Cho Anh

Số trang: 175      Loại file: pdf      Dung lượng: 586.45 KB      Lượt xem: 5      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 30,000 VND Tải xuống file đầy đủ (175 trang) 0
Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Dô..! Dô...! Thanh Lam hét to rồi nhảy cỡn lên khi CanTấno sút tung lưới đối phương bằng một cú sút điệu nghệ. Cô còn đang ngất ngây vì chiến thắng của thần tượng thì đã nghe tiếng bà Thư gắt: - Ồn ào quá! Giật mình nhìn ra cửa phòng khách, Lam đỏ mặt ấp úng: - Xin lỗi... cháu quên! Bà Thư nhỏ nhẹ nhưng đầy quyền uy: - Tắt tivi đi. Nhà này không ai xem bóng đá ngoài cái thằng mất dạy ấy ra. Dì sợ phải nghe người ta bảo con giống nó lắm!...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Lời Hát Cho AnhLời Hát Cho Anh Trần Thị Bảo Châu Lời Hát Cho Anh Tác giả: Trần Thị Bảo Châu Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 24-October-2012Trang 1/175 http://motsach.infoLời Hát Cho Anh Trần Thị Bảo Châu Chương 1 -Dô..! Dô...!Thanh Lam hét to rồi nhảy cỡn lên khi CanTấno sút tung lưới đối phương bằng một cú sút điệunghệ. Cô còn đang ngất ngây vì chiến thắng của thần tượng thì đã nghe tiếng bà Thư gắt:- Ồn ào quá!Giật mình nhìn ra cửa phòng khách, Lam đỏ mặt ấp úng:- Xin lỗi... cháu quên!Bà Thư nhỏ nhẹ nhưng đầy quyền uy:- Tắt tivi đi. Nhà này không ai xem bóng đá ngoài cái thằng mất dạy ấy ra. Dì sợ phải nghengười ta bảo con giống nó lắm!Lam sững người một chút rồi lặng lẽ đến gần tivi. Cô tiếc nuối nhìn lại cảnh chiếu chậm bànthắng của CanTấno trước khi bấm nút tắt.Bà Thư ngọt ngào:- Con gái ai lại mê đá banh. Ra đây nghe chị Trâm Anh đàn phải hay hơn không.Suýt nữa Lam đã buột miệng bảo: Con không thích, nhưng may sao cô kiềm lại được khi nhớđây là nhà của dì Thư, chị ruột mẹ mình. Ở đây cô phải nghe lời như mẹ đã dặn và không đượctùy tiện làm theo sở thích, như ở nhà.Chán chường bước đến phòng khách, ngồi phịch xuống salon. Lam vờ như đang say sưa theotiếng đàn của Trâm Anh. Cô nghiêng nghiêng đầu nhìn chị bà con của mình lắc lư theo tiếngpiano, và không hiểu gì về bài nhạc Trâm Anh đàn hết.Dì Thư có hai người con là anh Phi và chị Trâm Anh. Trong mắt dì ấy con mình là tất cả, là trênhết. Do đó, dì Thư luôn miệng khen và bảo Lam phải noi theo gương của anh chị. Lam phải họccái dịu dàng, đằm thắm của chị Anh. Cái trầm tĩnh, khôn ngoan trong giao tiếp của anh Phi,phải tập bỏ dần cái gốc tỉnh lẻ của mình để mau chóng hòa nhập với phong cách văn minh củadân thành phố, mà tiêu biểu là hai người con cưng của dì.Nếu thật sự đại diện cho dân thành phố là ông anh, bà chị này thì đúng là chán chết. Lam chưatìm được điểm nào ở hai người để noi theo hay học hỏi. Cô không thích tuýp người như anh Phivà chị Anh, dù với Lam họ đều tỏ vẻ thương mến, lo lắng. Cả hai chỉ là người thân của Lam chớkhông thể nào là thần tượng hoặc là một mẫu mực để cô phải sống theo như họ. Lam đâu thểdịu dàng, ngọt ngào như Trâm Anh, càng không thể đạo mạo như anh Phi. Cô là một con bévừa rời trường cấp ba để vào đại học, cô làm sao người lớn như ông anh, bà chị họ được.Thế nhưng vào học ở thành phố, ở trong nhà dì Thư, Lam phải ép xác theo mọi nề nếp của dìđưa ra. Mới một tuần tại đây, mà cô tưởng như thiên thu tại ngoại. Sao cô dễ bị mắng thế chứ.Trang 2/175 http://motsach.infoLời Hát Cho Anh Trần Thị Bảo ChâuDù biết dì Thư thương mình thật lòng, dì mắng vì muốn cô tốt như con gái dì, nhưng Lam vẫnthấy tủi thân khi nhớ tới mẹ. Tại bà khi đưa Lam vào đây đã tuyên bố dì Thư được toàn quyềnthay mặt bà dạy dỗ Lam, và cô không được cãi. Lời tuyên bố này đã hại Lam nhiều thứ, trongđó điều làm cô đau lòng nhất là không được coi đá banh.Thanh Lam thở dài. Tất cả tại cái mồm có độ nhạy cao của mình. Nếu lúc nãy cô đừng la lànglên, thì đâu đến nỗi phải ngồi nghe nhạc cổ điển như bây giờ.- Sao? Chị đàn được không Lam?Giật mình vì giọng hỏi trong veo của Trâm Anh, Lam đáp bừa:- Dạ... Rất tuyệt!- Vậy chị sẽ đàn cho em nghe bản Xô-nát dưới ánh trăng. Anh Thắng cũng thích nghe bản nàylắm đó!Lam cười méo xẹo:- Vâng! Chị đàn đi! Nhưng rất tiếc em không phải là anh Thắng để hiểu hết những gì chị muốngởi qua từng nốt nhạc.Trâm Anh cười thật tươi:- Có sao đâu!Dứt lời tay Trâm Anh đã thoăn thoắt lướt trên những phím đàn. Với mái tóc dài hờ hững buônglơi và cái váy trắng mềm mại, trông Trâm Anh thập đẹp. Cái đẹp ẻo lả đầy nữ tính mà Lamkhông có được. Từ bé đến lớn, mọi người quen xem cô là con trai với những trò nghịch ngợm,phá phách. Lam biết mình khó lòng trở nên thùy mị đoan trang như chị Trâm Anh. Nhưng biếtlàm sao hơn khi trời đã sinh ra cô như thế.Kín đáo đưa tay che miệng ngáp, Lam vái trời cho cái bản Xô-nát, thau nát gì gì đó mau hết.Nếu không chắc cô sẽ gục tại chỗ mất. Nhưng dường như Trâm Anh đang phấn khởi nhớ tớingười yêu nên cứ đàn mãi, đàn mãi mà vẫn chưa hết. Mắt Lam díu lại, cô vừa gục xuống thìgiọng bà Thư vang lên làm cô bừng tỉnh:- Đi ăn cơm các con ơi...Lam đứng dậy nhắc lại lời bà Thư:- Ăn cơm chị Anh ơi!Rồi cô hí hửng bước xuống bếp với tâm trạng của một kẻ thoát mạn.Con gái phải biết giữ ý tứ. Đó là một trong những lời mẹ khuyên. Lam đang đi tới bếp bỗngkhựng lại. Cô vội vàng rời phòng khách vì chịu không nổi thứ âm nhạc sang trọng của chị Anh,nhưng coi ...

Tài liệu được xem nhiều: